“Đứa con gái nhà họ Bách kia vừa khỏi bệnh chưa được vài ngày, mặt còn trắng bệch đã phải đi gánh nước, hôm nay tôi nhìn thấy con bé đứng còn không vững.”
“Úi xời suy cho cùng thì cũng không phải dứt ruột đẻ ra, lão Bách không hề đau lòng.”
Hoàng hôn phủ xuống cổng thôn, nhóm phụ nữ nông thôn bận rộn một ngày ngồi dưới cây cổ thụ đầu làng, nhân lúc nắng chiều còn chưa tắt chia sẻ tin tức hóng hớt được, hưởng thụ niềm vui bàn tán chuyện nhà người ta.
Đợt trước, con gái nuôi của lão Bách trong thôn bị mắc bệnh, lúc làm việc ở nông trường trực tiếp ngất ngay tại chỗ.
Không nghỉ ngơi tĩnh dưỡng được mấy ngày, lại bị sai đi làm việc.
“Thật là đáng thương, phỏng chừng cũng chẳng được cho ăn no, lão Bách bắt con bé tự kiếm công điểm.”
“Ông ta nhặt đứa bé kia từ trên đất tuyết mang về, tiện tay nuôi lớn như vậy, chính là mong con gái nuôi phù hộ vợ mình mang thai, ông ta mới không coi Bách Nguyệt là con gái ruột của mình.”
…
Dưới chân núi, một ngôi nhà tranh cũ nát, một thiếu nữ mặc áo vải thô, tết tóc đuôi san đang ngồi xổm nhóm lửa trước bệ bếp.
Trên gương mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay lấm lem nhọ nồi là một đôi mắt trong trẻo khẽ chớp chớp, đôi môi chúm chím hơi chu ra.
Tuy thiếu nữ không trang điểm tỉ mỉ, trông có chút luộm thuộm, nhưng khiến cho người ta có cảm giác mảnh mai yếu đuối
Rơm rạ ẩm ướt chỉ bốc khói không thấy lửa.
Cô nghiêng đầu ngờ vực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-dai-my-nhan-yeu-kieu/260348/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.