"Chắc chắn không nuốt lời, nhưng chị phải nói với em, nếu em không nghe lời thì em có tám mươi tuổi chị vẫn đánh mông em." Tần Thanh Man dọa Sở Sở để cậu nhóc nhanh chóng ổn định cảm xúc lại. "Tám mươi tuổi mà còn đánh đòn!" Sở Sở bị dọa lập tức giơ hai tay che mông mình lại. Đôi mắt cậu đảo vòng quanh, lập tức nhớ lại xem mình có phạm lỗi gì không. "Sao nào, em tám mươi tuổi rồi thì chị không được đánh à?" Tần Thanh Man nén cười. "Đánh… đánh được." Sở Sở ủ rũ cúi đầu, đừng nói cậu tám mươi tuổi cho chị đánh mông, dù cậu có lớn tuổi hơn mà chị muốn đánh mông cậu thì cậu cũng ngoan ngoãn chịu đánh. "Thế ngoan ngoãn nghe lời, đừng gây rối nhé." Tần Thanh Man cảnh cáo Sở Sở. Cô nghe nói bọn trẻ trên thị trấn đi học có đánh nhau, vừa đánh một mình vừa đánh hội đồng với bạn học, không đánh trong trường mà đánh bên ngoài trường, quan trọng hơn là Sở Sở không sai, nếu không cậu nhóc đã bị cô đánh mông rồi. Tần Thanh Man biết trong quá trình trưởng thành của cậu nhóc phải trải qua vô số va đập. Chỉ cần Sở Sở không cố tình đi bắt nạt người khác thì cô sẽ không để ý chuyện đánh nhau hợp lý. "Chị, em sẽ ngoan mà." Lúc này Sở Sở sắp bị chị dọa chết rồi, không suy nghĩ linh tinh nữa, vừa chột dạ trả lời Tần Thanh Man vừa mong chuyện mình đánh nhau không bị cô biết được. Đúng lúc này, Hoàng Uyển Thanh mở cửa vào phòng, tay cầm khăn mặt đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-cung-truong-phu-tuong-quan-xuyen-toi-nuoi-con-o-bien-cuong/5023620/chuong-993.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.