Triệu Phi Bằng vốn bị Viên Hướng Dương lôi kéo đi rất nhanh, cơ bắp toàn thân đều căng thẳng, nhưng sau khi Viên Hướng Dương nói với anh ta một số chuyện bình thường thì đột nhiên cũng không còn khẩn trương như vậy nữa. Thân thể c*̃ng không căng thẳng như vậy nữa. Đám người Tần Thanh Man cũng đều đi theo quay về lều vải. Sau khi đi vào lều vải, Triệu Phi Bằng lựa chọn ngồi gần chỗ Tần Thanh Man, cũng không thể nói là tới gần Tần Thanh Man, mà tới gần sói con hơn, chủ yếu là do sói con dính lấy Tần Thanh Man. "Phi Bằng, anh còn nhớ rõ phương thuốc năm đó không?" Sau khi tất cả mọi người ngồi bên cạnh đống lửa, Tần Thanh Man mới hỏi Triệu Phi Bằng, cô dự định xem phương thuốc trước một chút rồi mới điều trị đầu óc cho Triệu Phi Bằng. "Không nhớ rõ." Triệu Phi Bằng lắc đầu: "Khi đó tôi còn nhỏ, sau khi cha mẹ qua đời, vì quá đau lòng mà sốt liền mấy ngày, sau đó đã quên đi không ít chuyện, cũng không nhớ được phương thuốc, tôi không muốn chết nên đã lên núi tìm cá ăn, lúc ấy nghĩ là cùng lắm thì chết theo cha mẹ." "Đứa nhỏ ngốc này." Triệu Chính Nghiệp nghe vậy thì nước mắt tuôn đầy mặt. "Triệu Phi Bằng đây là người ngốc có phúc của người ngốc, cuộc sống sau này sẽ tốt hơn." Tần Thanh Man an ủi Triệu Chính Nghiệp và Triệu Phi Bằng. "Đúng, đúng, người ngốc có phúc của người ngốc." Triệu Chính Nghiệp liên tục gật đầu. Triệu Phi Bằng c*̃ng không thầy không vui vì bị người khác nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-cung-truong-phu-tuong-quan-xuyen-toi-nuoi-con-o-bien-cuong/5023565/chuong-938.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.