Cậu không muốn bất cứ ai phải chết, nhưng cậu lại bất lực, chỉ có thể nhìn Tần Thanh Man, hy vọng cô có thể nghĩ ra biện pháp giúp đỡ mọi người, nếu không sau này có lẽ cậu sẽ không bao giờ được gặp lại Viên Hướng Dương nữa. Viên Hướng Dương đã đến nhà họ Tần ăn cơm rất nhiều lần, cũng rất quen thuộc với Sở Sở, còn thường xuyên nhờ người khác mang đồ chơi đến cho cậu, từ lâu cậu đã coi Viên Hướng Dương như anh trai của mình. Chỉ cần Sở Sở nghĩ đến việc Viên Hướng Dương sẽ chết, rất nhiều người tại đây cũng sẽ chết, cậu sẽ không cách nào khống chế được nước mắt. Cậu mím môi, sắp khóc thành tiếng. "Không được khóc!" Tần Thanh Man đưa tay ra nhéo miệng Sở Sở, liếc nhìn mọi người, bất đắc dĩ nói: "Sao các anh lại không hỏi tôi câu nào, không phải nói tôi có toàn quyền chỉ huy sao, thế nào lại đột nhiên đoạt quyền của tôi hả?" Nửa đầu câu cô nói là thật, còn nửa sau là vui đùa. "Cô biện pháp à?" Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Tần Thanh Man, ngay cả Triệu Chân vừa mới oa oa khóc lớn cũng cố gắng thò đầu ra khỏi vòng tay Triệu Chính Nghiệp, ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn Tần Thanh Man. Trong mắt mọi người đều tràn ngập hy vọng mãnh liệt. Sở Sở cũng nhanh chóng chớp mắt, dùng sức ép giọt nước mắt nơi khoé mi. Tần Thanh Man nhìn mọi người bất đắc dĩ mỉm cười, cô cúi đầu nhẹ nhàng đá vào con sói con bên cạnh. Sau đó ánh mắt của mọi người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-cung-truong-phu-tuong-quan-xuyen-toi-nuoi-con-o-bien-cuong/5023558/chuong-931.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.