Lúc này Triệu Phi Bằng hoàn toàn không nhìn ai cả, từ lúc đến nơi đây, ánh mắt anh ta vẫn dán chặt vào vị trí hồ nước. Những thay đổi này cũng phần nào xác nhận suy đoán của Tần Thanh Man là hợp lý. "Đồng chí Tần, chúng ta nên làm thế nào bây giờ?" Phương Lỗ nhìn hồ nước, hơi nóng lòng, tìm được tang vật nhưng không thu hồi được, thật đúng khiến người ta bất đắc dĩ mà. "Chờ chút đã." Tần Thanh Man nhẹ nhàng trả lời Phương Lỗ. "Chờ gì?" Phương Lỗ biết là phải nước trong hồ rút đi, nhưng sau khi nước rút thì làm gì nữa? Làm thế nào để lấy vàng ra khỏi đáy hồ mới là mấu chốt, nếu không lấy được vàng ra thì bọn họ sẽ không thể hoàn thành được nhiệm vụ. "Chúng ta sẽ đi xuống." Viên Hướng Dương suy nghĩ hồi lâu mới nói ra lời này, khi nói ra lời này, anh ta và tất cả quân nhân ở đây đều đã sẵn sàng không màng sống chết của mình. Quân lệnh như núi, dù dùng mạng người để lấp vào cũng phải hoàn thành nhiệm vụ. "Đồng chí Viên Hướng Dương, không được, chúng tôi không thể để đồng chí mạo hiểm như vậy." Phương Lỗ trực tiếp phản đối. Không ai biết dưới hồ sâu bao nhiêu, phải mất bao lâu mới hoàn thành nhiệm vụ, nếu mất cả một đêm, vậy sinh mạng phải trả giá cho việc lấy lại số vàng này quá lớn. Lớn đến mức anh ta không những không chấp nhận nổi, hơn nữa còn bị lương tâm cắn rứt. "Cục trưởng, vụ án này vốn là nhiệm vụ của chúng tôi, các đồng chí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-cung-truong-phu-tuong-quan-xuyen-toi-nuoi-con-o-bien-cuong/5023557/chuong-930.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.