Vì có thuốc nổ rồi nên không thể công khai nửa tấn vàng, nhiều vàng như vậy cô lo lắng sẽ có người nảy sinh ý đồ khác. Suy cho cùng, không thiếu những người chết vì tiền, bí quá hoá liều. "Tôi đã thảo luận với đồng chí Phương Lỗ, vấn đề chất nổ quan trọng nhưng vấn đề vàng còn quan trọng hơn. Tôi và anh ấy là người được các bộ phận liên quan chỉ định xử lý vấn đề về vàng, cho nên chúng tôi không thể rời đi. Tôi đã nhờ đại đội trưởng của đại đội một chỉ huy một đội quân trung đội hộ tống số thuốc nổ này về." Viên Hướng Dương báo lại những gì anh ấy đã thảo luận trước đó với Phương Lỗ. "Tôi bảo Lưu Vũ theo xe về, bởi vì xe chở thuốc nổ phải chạy chậm, trên đường đi sẽ tốn rất nhiều thời gian, chỉ có thể phân ra một chiếc xe thôi, những chiếc xe còn lại phải để hộ tống vàng." Phương Lỗ nói tiếp lời của Viên Hướng Dương. "Đến Thị trấn phía Nam có thể mượn xe, phải báo cáo trước để trong trấn cử đặc vụ chuyên nghiệp đến vận chuyển thuốc nổ, đồng thời, dọc theo các con đường cũng phải được dọn thông thoáng." Tần Thanh Man suy nghĩ một lúc rồi dặn dò. Bao bì thuốc nổ của thời đại này khác với bao bì của thời đại sau, không chắc chắn bằng. Bất cứ lúc nào, vận chuyển chất nổ cũng là việc cực kỳ nguy hiểm, dù có cẩn thận đến mấy cũng không thể coi thường được. "Đồng chí Tần, cô yên tâm, tôi sẽ dặn dò Lưu Vũ." Phương Lỗ rất cảm kích,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-cung-truong-phu-tuong-quan-xuyen-toi-nuoi-con-o-bien-cuong/5023550/chuong-923.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.