Vệ Lăng là quân nhân, chuyện khiến một quân nhân khó nói đến thế chắc chắn liên quan đến thân phận, nên cô đoán là sắp phải xa Vệ Lăng rồi. Chỉ không biết lần này phải xa cách nửa tháng, hay là lâu hơn. Hai vợ chồng không nói thêm gì nữa, thời gian cứ như vậy chậm rãi trôi qua, hai người có vẻ đã ngủ nhưng thực ra ai cũng không ngủ sâu, trong lòng đều có tâm sự, khi tiếng gà gáy báo hiệu trời sắp sáng vang lên, cả hai đồng loạt mở mắt. "Vợ à, anh phải đi làm nhiệm vụ, cũng không biết khi nào mới về, em ở nhà không cần lo lắng, anh sẽ tự bảo vệ tốt chính mình." Vệ Lăng biết Tần Thanh Man cũng đã thức, cuối cùng nói ra lời chia tay. "Ừm." Tần Thanh Man đã sớm đoán ra nên rất bình tĩnh chấp nhận. "Vợ à, việc khen thưởng ở Quân khu đang gấp rút xử lý, mấy ngày nữa có thể có rồi." Vệ Lăng nghe giọng điệu bình thản của vợ, hắn biết cô đã đoán trước nguyên nhân từ hành động bất thường của mình tối qua. Hắn lập tức cảm thấy càng có lỗi với Tần Thanh Man. "A Lăng à, dù nhiệm vụ của anh nguy hiểm đến đâu, em cũng chỉ có một yêu cầu, đó là sống sót trở về." Với người thông minh thì nói chuyện đơn giản thế thôi, không cần phải nhiều lời, vài câu đã hiểu ý nhau. "Vợ yên tâm, anh nhất định bình an trở về." Vệ Lăng cam kết với Tần Thanh Man. Đôi tay ôm vợ siết chặt hơn, càng gần sáng, hắn càng biết thời gian mình sắp phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-cung-truong-phu-tuong-quan-xuyen-toi-nuoi-con-o-bien-cuong/5009983/chuong-746.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.