"Gừ gừ gừ…" Sói con bị ôm đi lập tức gào thét về phía gương. Nó muốn quyết đấu! Trong gương có tên khốn màu đen xấu xí giống nó, nó ghét lắm. Tần Thanh Man và Sở Sở đã chung sống với sói con một thời gian, nghe tiếng gào có thể đoán được ý của nó, hai người lại cười đến đau cả bụng. Vẫn là Tần Thanh Man không đành lòng, cô ôm sói con lại trước gương, nói: "Mũm Mĩm, đó chính là nhóc đó." Nói xong, cô nắm một chân trước của sói con vẫy vẫy trước gương. Hình ảnh trong gương cũng làm động tác giống vậy. Sói con căng thẳng đến nỗi lông trên người dựng đứng hết cả lên, nó lập tức vung chân cào về phía tên khốn đáng ghét trong gương, tất nhiên không cào trúng gì cả, chỉ có tiếng lạch cạch. Tần Thanh Man biết chỉ cần không va mạnh, gương sẽ không vỡ. Thế là cô lấy gương khỏi tường, nghiêng vào góc tường cho Sở Sở cùng sói con đánh nhau với hình ảnh chính mình trong gương. Sói con không phải người, cô không thể giải thích rõ ràng, chỉ có thể để nó tự hiểu thôi. Lúc này Sở Sở cũng cởi áo da ra, đỡ gương xem sói con đánh nhau với hình ảnh phản chiếu của mình. Sói con vô cùng năng động, hăng hái chiến đấu. Trận này sang trận khác, cuối cùng nó đánh đến khi thở hổn hển lè lưỡi ra mới thôi. "Nhóc ngu thật đấy." Thấy sói con chiến đấu hăng say vô ích còn mệt mỏi như vậy, Sở Sở đau lòng lập tức dùng ngón tay chọc mạnh vào đầu nó. "Gừ…" Sói con nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-cung-truong-phu-tuong-quan-xuyen-toi-nuoi-con-o-bien-cuong/5009971/chuong-734.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.