Cuối năm ngoái Tần Thanh Man đã đổi được không ít da thỏ ở nhà Trương Vĩnh Phúc, da thỏ ở đây không quý giá, có thể nói mũ da trên đầu trẻ con nhà nào cũng làm bằng da thỏ. Đây là vùng rừng núi, trên núi không chỉ có nhiều loài thú hoang mà còn rất nhiều thỏ. Cho dù người trong đồn không biết săn thú, chỉ cần đào vài cái hố trên núi cũng có thể bắt được một hai con thỏ, nên nhà Trương Vĩnh Phúc có nhiều da thỏ nhất, có lúc khoa trương, chó săn ra ngoài chạy loanh quanh cũng có thể bắt được thỏ. Mặc dù da thỏ rất nhiều, nhưng may một bộ quần áo cũng cần khá nhiều da thỏ. Tần Thanh Man đếm được hơn bảy mươi tấm, bảy mươi tấm đều là da thỏ xám, ở đây thỏ trắng hiếm, phần lớn là thỏ xám. Da có màu này may áo cho cô gái hơi thiếu một chút màu sắc, nhưng nếu viền mép bằng da màu khác thì ngay lập tức trở thành một chiếc áo bắt mắt, điều này nhắc Tần Thanh Man nhớ đến chiếc áo da của Sở Sở. Lúc ở trên núi, mỗi ngày cô đều ở bên cạnh Vệ Lăng, thực sự không kịp nhìn nó. "Sở Sở, lại đây, thử áo xem." Tần Thanh Man vừa ôm da thỏ rời khỏi kho, vừa gọi cậu. "Chị, có phải anh rể may áo da cho em không?" Sở Sở hào hứng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. Tần Thanh Man cười sửa lại lời của Sở Sở: "Anh rể nhờ người may, em thử xem có vừa không." Lẽ ra hôm qua Sở Sở phải thử áo rồi, kết quả vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-cung-truong-phu-tuong-quan-xuyen-toi-nuoi-con-o-bien-cuong/5009970/chuong-733.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.