Cung tên của Vệ Lăng dùng rất tốt, lại không lãng phí đạn, cho nên phần lớn những khi sư đoàn thiếu thịt thì anh toàn dẫn đội vào núi rừng. Khu rừng Đông Bắc cực kỳ lớn, cũng cực kỳ rậm rạp, khắp nơi đều là những nơi nguyên thủy chưa khai phá, có rất nhiều dã thú. Bọn họ chỉ vào núi săn bắn khi thịt cực kỳ khan hiếm, mà chuyện này cũng được quốc gia cho phép. Những nơi đặc thù thì đương nhiên cũng có chính sách đặc thù. "A Lăng, anh thật giỏi." Ánh mắt Tần Thanh Man nhìn về phía Vệ Lăng lấp lánh ánh sao. Cô đã nghe Vệ Lăng kể câu chuyện về tướng quân, đương nhiên cũng hiểu bản lĩnh thật sự của Vệ Lăng. Lúc này nhìn thấy cung tên, càng cảm thấy mắt nhìn của mình rất đặc biệt, trong biển người mênh mông mà nhìn trúng Vệ Lăng. Vệ Lăng rất hưởng thụ ánh mắt vợ nhìn mình. Không có người đàn ông nào không thích vợ sùng bái mình, Vệ Lăng đặt cung tên sang một bên, bắt đầu dùng dao gõ bùn đất trên mặt đất, giải thích: "Vợ à, anh không biết làm món ăn phức tạp, chỉ biết làm chim nhạn như thế này, em nếm thử xem có ngon không." Tần Thanh Man lấy cái đĩa gỗ ở trên giá bên cạnh, chờ thức ăn ngon ở trong đống bùn. Vệ Lăng đã từng làm vô số con chim nhạn như vậy, cho nên nắm bắt sức lực rất tốt. Chỉ đơn giản gõ lưng dao vào đống bùn bị nướng vừa khô vừa giòn mấy cái. Dưới tác lực đã khiến đồng bùn tách ra, đống lông mà trước đó không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-cung-truong-phu-tuong-quan-xuyen-toi-nuoi-con-o-bien-cuong/5009951/chuong-714.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.