“Do không có lương tâm đó, còn không phải ỷ vào ông bà nội của con thương cô ta sao, con phải nhớ con là cháu trưởng trong nhà, đồ ăn ngon trong nhà đều nên cho con ăn trước, con không ăn mới cho mấy đứa con gái đó ăn. Lần sau bà nội lại cho cô út của con đồ ăn ngon, con phải quấn lấy đòi, nghe chưa hả?”
Đại Sơn gật đầu cái hiểu cái không, trong lòng cũng đã ngộ ra một vài đạo lý.
Số cháo và trứng gà buổi trưa đều nên là cậu bé ăn, cô út ăn đồ của mình!
Đại Sơn nuốt nước miếng, trong lòng có hơi chán ghét Lục Giai Giai.
Nhưng vừa nghĩ đến bộ dáng khí thế hùng hổ của mẹ Lục hôm nay đã lập tức đánh tan suy nghĩ muốn giành đồ với cô út.
Cha nói phải tốt với cô út, còn mẹ nói cô út giành đồ của mình, rốt cuộc ai mới nói thật.
Đại Sơn mơ hồ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lục Giai Giai đã nghỉ ngơi đủ rồi, vừa giữ lại được cái mạng nhỏ cô bắt đầu chán ghét cơ thể mình.
Hôm qua cô đổ mồ hôi khắp người, sau khi trở về dưới sự hỗ trợ của mẹ Lục đã thay quần áo, bây giờ ngón tay vừa chạm vào người còn cảm thấy ở đó dính dính.
Cô chống cái nạng mà anh cả làm cho mình đi ra ngoài, hô vào sân: “Mẹ!”
“Sao lại đứng dậy?” Mẹ Lục đang nhặt trứng gà trong ổ gà, nghe thấy tiếng con gái lập tức vội vàng chạy qua.
Lục Giai Giai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-co-nang-phao-hoi-cuc-pham/3196122/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.