Không ai hiểu Lục Giai Giai bướng bỉnh cỡ nào bằng ông ta, lần trước vì không gả cho tn mà trực tiếp nhảy sông, dưỡng vài ngày mới bình thường lại.
Nếu như lại thêm lần nữa, ngộ nhỡ không cứu được thì phải làm sao?
Mẹ Lục cũng phản ứng lại, bà ta ôm vai Lục Giai Giai: “Ông nó, ông nói nên làm thế nào đây? Nhà họ Tiết nghèo rớt mồng tơi, ngay cả cơm còn không có mà ăn, nếu như Giai Giai gả qua đó không chỉ phải làm việc đồng áng mà ngay cả cơm cũng không được ăn no, ông tuyệt đối không thể để con bé gả cho nhà họ Tiết được.”
Lục Giai Giai cũng có hơi mơ hồ.
tn thoạt nhìn vô cùng khó ở chung, anh còn ghét cô nữa.
Cô gả cho tn còn không phải là lấy oán trả ơn sao?
Cũng không thể cứu cô rồi còn phải ở với cô cả đời được.
Hơn nữa, bây giờ là năm bảy mươi tư, thời đại khó khăn này qua đi rồi, người giống như tn nói không chừng có thể bộc lộ tài năng, tương lai rộng mở. Với năng lực của anh, chịu đựng thêm hai năm nữa chắc chắn có thể lấy được một cô vợ dịu dàng thục đức.
Cô vẫn đừng nên hại anh thì hơn.
Cha Lục gõ tẩu thuốc lên bàn, đổ tàn thuốc bên trong ra, ông ta liếc mắt nhìn Lục Giai Giai vẫn còn đang ngây người: “Tôi thấy nên để con nhỏ chịu khổ, gả cho tn còn tốt hơn là gả cho Châu Văn Thanh đó, ngay cả xô nước còn không bê nổi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-co-nang-phao-hoi-cuc-pham/3196110/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.