Chị ba Lý vừa hơi bồn chồn trong lòng lại dừng công kích.
Ôi… cuộc sống thật khổ sở, mình cũng phiền muộn chết mất! Cuộc sống không thể tùy tiện buôn dưa lê khiến tóc cũng rụng nhiều hơn trước, đã có thể tết thành một cái chổi, chị ba Lý lặng lẽ đau lòng cho mình khoảng ba giây.
Chị dâu em chồng đi gần tới cửa nhà lại không nghe thấy tiếng chỉ huy đây đó quen thuộc của bà Điêu, hai người đưa mắt nhìn nhau đều cảm thấy hình như hôm nay có hơi không đúng.
Nhưng chị ba Lý cũng không dám nhàn rỗi lại sáp tới trước mặt bà Điêu, về đến sân là đi làm việc của mình.
Lý Thanh Lê đi thẳng vào phòng của đôi vợ chồng già, vừa vào đã thấy bà Điêu nằm đưa lưng về phía cửa.
Tim của cô lập tức treo lên, nhẹ nhàng tay chân đi tới nghển cổ thò đầu tới nhìn, kết quả lại thấy bà Điêu trừng to mắt như chuông đồng, không chớp lấy một cái nào giống như đã hóa đá rồi.
Lý Thanh Lê giơ tay sờ lên trán bà Điêu, khẩn trương bảo: “Mẹ, mẹ sao thế? Có chỗ nào không thoải mái sao? Hay là chúng ta đi tìm anh họ ba xin giấy đi tới bệnh viện huyện kiểm tra?”
Bà Điêu lại quay người ngồi dậy trên giường, với phản ứng và tốc độ ngồi dậy của bà ta hoàn toàn không giống người thấy khó chịu trong người.
Lý Thanh Lê trừng mắt há hốc mồm: “Mẹ, mẹ không sao chứ?”
Bà Điêu để mái đầu đã bạc một nửa rối loạn, trừng mắt liếc ra bên ngoài cửa sổ và cửa lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-co-em-chong-cuc-pham/595448/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.