Chương trước
Chương sau
Chị hai Lý ở một bên nhỏ giọng nhắc: “Có gì khác nhau đâu, dù sao tôi thấy cũng như nhau cả, cũng chưa từng thấy qua người đi học mọc thêm một con mắt hay một cái miệng so với người khác.”
Hơi thở của Lưu Ngọc Hân nặng nề hơn vài phần: “Chị Yến, chị như vậy rõ ràng rất không có lý! Chị chưa từng thấy và chị không nhìn ra được có lẽ là vì chị chưa từng đi học, ánh mắt quá trần tục hay sao?”
Chị hai Lý ngẩng đầu lên, giọng nói to hơn vài phần: “Cô Lưu, sao cô lại nói như vậy? Lẽ nào vì cô xuất thân tốt hơn tôi, là người thành phố đi học nhiều thì có thể coi thường người khác sao? Tôi thấy trí thức các cô người nào cũng mắt mọc trên đỉnh đầu rồi!”
Chị hai Lý vì không có con trai mà sống trong nhà rất khúm núm, nhưng đối với người ngoài như Lưu Ngọc Hân lại rất hùng hổ.
“Chị Yến, chị có thể nói lý một chút được không? Nếu như tôi coi thường người khác tôi còn tới nhà chị làm gì, lẽ nào tìm chị cãi nhau chắc?” Giọng nói tức giận của Lưu Ngọc Hân có hơi run rẩy.
Chị hai Lý nghiêng đầu qua nói với vẻ quái gở: “Cái đó ai mà biết? Có lẽ cô chỉ nhàn rỗi quá chăng!”
Anh cả Lý không nhìn được nữa, đẩy anh hai Lý đang xem trò một cái, anh hai Lý thu lại nụ cười, buông cánh tay bảo: “Khụ! Cô Lưu đừng so đo với cô ấy, tóc dài mà kiến thức thấp! Nhưng nói sao thì tôi và Yến Tử cũng là cha mẹ của Nhị Nha, chúng tôi có thể hại con gái mình được sao? Nhà tôi chỉ có điều kiện như vậy, có thể lên cấp hai đều là nhờ vinh quang của thằng năm nhà tôi, còn cho nó đi học tiếp có hơi làm khó chúng tôi quá, chúng tôi cũng không có cách nào khác. Nhưng cô Lưu vì Nhị Nha nhà chúng tôi mà đặc biệt chạy tới đây một chuyến như vậy, hai vợ chồng chúng tôi thật sự rất biết ơn từ tận đáy lòng.”
Lồng ngực của Lưu Ngọc Hân phập phồng: “Anh Thành Dũng nói những lời này có khác gì với không nói không? Tôi chỉ thấy tiếc thay cho Nhị Nha, con bé đi học vừa thông minh vừa chịu khó, là hạt giống tốt bao nhiêu!”
Bả vai dưới bàn tay của cô ta hoàn toàn sụp đổ, Lý Nhị Nha càng cúi đầu thấp hơn.

“Không được! Con bé nhất định phải học!” Lý Thanh Lê nhanh nhẹn rời đầu khỏi vai bà Điêu, cả người vừa đứng dậy đã nói một cách cực kỳ khí phách.
Anh hại Lý sững sờ, chị hai Lý ở một bên nhỏ giọng than thở: “Nói cũng thật nhẹ nhàng…”
Bà Điêu kéo con gái mình nhỏ giọng trách mắng: “Tiểu Lục, chuyện này anh hai và chị hai con tự mình làm chủ là được, con đừng tham gia.”
Lý Thanh Lê biết thật ra trong lòng mẹ cô cũng đồng ý cho Nhị Nha học xong cấp hai là về làm việc giúp đỡ, không chỉ trong nhà trẻ con đông đi học cũng phải tốn tiền, mà còn vì mọi người đều cảm thấy đi học không có tác dụng gì cả, ra ngoài không phải mù tịt không biết gì là được, nhà bọn họ tận mười đứa cháu đều có thể đi học đã là vượt qua phần lớn gia đình ở đại đội rồi.
Hơn nữa cho hàng tiểu bối đi học cũng không phải do bà Điêu cam tâm tình nguyện, mà là anh năm cô từ bộ đội gửi tiền về, dặn dò nhất định phải cho đám tiểu bối đều được đi học, cũng không cần bà Điêu tốn tiền cho nên bà ta mới hào phóng như vậy.
Cả gia đình hai ngoại lệ duy nhất chính là cô và Lý Đại Bảo thân là con gái út và cháu trai cả, bà Điêu mới cam tâm tình nguyện bỏ tiền cho bọn họ học hết cấp ba, chẳng qua Lý Đại Bảo không thích học hành, cuối cùng chỉ có một mình cô học đến cấp ba.
Lý Thanh Lê nghĩ lại chuyện này mà thấy hơi xấu hổ, thật ra cô cũng không thích học hành, có khả năng đầu óc còn không tốt bằng Lý Đại Bảo, nhưng khi ấy chỉ cần cô vừa nghĩ đến tốt nghiệp cấp hai xong phải về nhà ra ruộng làm việc, cả ngày lăn lộn trong ruộng bùn, tắm trong mưa gió gian khổ, là cả người cô đều không ổn, có loại cảm giác bây giờ thế giới của mình bắt đầu sụp đổ, chỉ riêng nghĩ thôi đã cảm thấy hít thở không thông rồi.
Để không cần ra ruộng, một học kỳ cuối cùng cô ôm sách đọc muốn chết, trời vừa sáng cô đã dậy, buổi tối lại thắp đèn chiến đấu hăng hái, trong một ngày ngoại trừ ăn cơm đi vệ sinh ra thì những thời gian khác cô đều đang đọc sách, sau thời gian chịu đựng cả người cũng gầy đi một vòng lớn, mẹ cũng nói đó là khi cô chăm chỉ nhất và nỗ lực nhất từ khi sinh ra ngoại trừ lúc uống sữa ra, cũng là khi cô gầy nhất.
Nhưng cũng may kết quả cuối cùng vẫn tốt, cô đã thi đỗ trường cấp ba Xuân Thủy với vinh quang chỉ thiếu một điểm là trượt, lại thành công kéo dài kiếp sống lười biếng của mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.