Anh hai Lý giang rộng tứ chi ngồi thượt trên ghế trúc, anh ta duỗi một cái chân gác lên chân giường mà anh tư Lý đang nằm, thi thoảng đá một cái. Anh tư Lý trở mình tiếp tục ngủ, không hề liếc mắt nhìn anh trai lấy một cái.
“Anh cả, thằng ba…” Anh hai Lý quay đầu cắt ngang cuộc trò chuyện không có dinh dưỡng của anh cả Lý và anh ba Lý, hỏi: “Hai người có phát hiện ra gần đây thằng tư càng ngày càng quái không?”
Anh ba Lý đập muỗi trên đùi cũng không ngẩng đầu mà đáp: “Cái không phải rõ rành rành rồi hay sao?”
Anh hai Lý đứng dậy khỏi ghế trúc: “Nhưng mà tại sao lại thế? Thằng tư lười gần ba mươi năm rồi, gần đây đi làm đột nhiên số lần đi vệ sinh ít đi, bụng không đau, đầu không choáng, eo không mỏi, cũng không cáu bẩn nữa, chúng ta làm đến khi nào thì nó làm đến lúc đó, chúng ta không nghỉ thì nó cũng không nghỉ, liều như vậy thật sự không giống nó!”
Anh ba Lý: “Em cũng cảm thấy không giống anh ấy, ngày trước anh ấy nói không ít nhưng anh nhìn bộ dáng con gà bệnh nằm trên giường trúc của anh ấy bây giờ xem, cứ như hồn cũng mất luôn rồi ấy?”
Giọng nói của anh hai Lý đột nhiên khẩn trương hẳn lên, nói với giọng cực nhỏ: “Sẽ không phải lão Lý dính phải thứ gì đó không sạch sẽ đấy chứ? Chỗ chúng ta đi làm mấy ngày trước trước đây là nấm mồ, nghe nói có người chết oan…”
Anh cả Lý không đồng ý: “Các em đừng nói linh tinh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-co-em-chong-cuc-pham/595434/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.