Lục Nùng nhìn hành lý mẹ Ngô thu dọn ra, một cái rương hành lý mây tre đan cỡ lớn và một cái túi vải dệt thủ công, bên trong rương mây tre đan toàn là tác phẩm nghệ thuật như cốc chén bát đũa chén cà phê bình, những thứ này nhìn thì không phải là đồ của mẹ Ngô, chỉ có cái túi vải kia mới là hành lý của bà ấy.
Lục Nùng không nói gì, bỏ hộp khắc hoa vào trong rương mây tre đan, một tay xách rương lên, một tay bưng hoa quả nói: “Vậy được, chúng ta đi thôi.”
... Đi được hai ba bước, cô đã thở hồng hộc dừng lại.
Mẹ Ngô há miệng, do dự chốc lát vẫn nói: “Tiểu thư, hay là để tôi xách rương còn tiểu thư bưng hoa quả?”
“Không cần, con có thể đi, mẹ giúp con bưng hoa quả đi.”
Lục Nùng biết mẹ Ngô thương mình, nhưng cô không thể để một người già như mẹ Ngô xách thứ nặng như vậy.
Mẹ Ngô: “Vậy tiểu thư cẩn thận chút, đồ vật bên trong dễ vỡ lắm.”
Lục Nùng: “...” Con thật sự cám ơn mẹ, cảm động vô ích rồi.
Bởi vật trong tay quá nặng, Lục Nùng vừa đi vừa nghỉ, sau gần hai mươi phút mới đi đến cửa chính, trời cũng sắp tối rồi.
Vừa ra khỏi cửa đã thấy mẹ Ngô cắp túi quần áo đứng ở ven đường, bên cạnh là một chiếc xe Jeep, bà ấy đang nói với người trên xe Jeep.
Thấy Lục Nùng đi ra, mẹ Ngô vội vàng gọi Lục Nùng: “Tiểu thư, vị thủ trưởng Bùi này nói là tới đón tiểu thư, tiểu thư xem có phải chồng tiểu thư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-60-xuyen-thanh-tieu-me-ke-cua-nam-chinh/4084783/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.