"Chú ý vệ sinh một chút, mút ngón tay rất dễ đau bụng, nếu xảy ra chuyện gì chị không có cách nào tìm thầy thuốc chữa cho em đâu.
"Đại Oa ngây ngốc nhìn tay mình một lát, hơi có chút không nỡ, giấu tay vào trong tay áo.
Sau đó nghiêm túc nói: “Không có thuốc, không dám bị bệnh.
"Tống Hòa gật đầu một cái, vừa định khen ngợi bé thì nghe bé nói: "Bà nội chính là bệnh mà mất.
""Còn có cha nữa.
"Nói chuyện chính là con trai độc nhất của cậu nguyên chủ, Mễ Bảo, bởi vì hôm nay bé cũng theo những đứa bé trong đội ngũ ăn vỏ cây, cho nên giọng nói có chút khàn.
Tống Hòa sờ đầu cậu bé một cái, không nói gì.
Từ trong trí nhớ của nguyên chủ mà biết được, em trai họ này tên là Mễ Bảo, là một đứa bé rất hay thẹn thùng, nói chuyện chậm rãi nhỏ nhẹ, tính tình yên lặng.
Từ sau khi mẹ cậu bé mất thì lại càng yên tĩnh hơn, bình thường đều làm ổ bên cạnh cô của cậu bé.
Nhưng hôm qua cô của cậu bé cũng mất, chắc sợ Tống Hòa sẽ bỏ lại mình, đứa bé không có cảm giác an toàn này lại len lén ăn vỏ cây.
Lúc Tống Hòa phát hiện, cậu bé không bị chết đói, nhưng sắp bị nghẹn chết.
Sau đó đôi mắt ầng ậng nước mắt, vừa hít mũi kìm nén tâm trạng biểu hiện trên mặt, cố gắng không để nước mắt chảy xuống.
"Chị, em sẽ tự mình tìm ăn, em có thể ăn vỏ cây.
"Tống Hòa: "! "Cô thật sự không nhìn nổi loại tình cảnh này!Cuối cùng phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-60-xuyen-thanh-chi-ca-nuoi-day-dan-em/582707/chuong-7.html