Thật ra Lâm Nam Phong đang dỗ dành cô bé, bé đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc từ bỏ mọi thứ ở thành phố Khương.
“Được, vậy cậu đừng quên nha.” Tôn Du nắm tay bé nói.
Mộng Nương ôm con trai tiến lên, nước mắt trên mặt vẫn chưa khô, Đa Bảo vừa giúp mẹ lau nước mắt vừa nói với Lâm Nam Phong: “Chị ơi! Sao bây giờ chị mới đến đây, em cứ tưởng chị sẽ không cần em nữa.”
“Em trai cậu đó!” Tôn Du thấy thế liền bĩu môi: “Quá yếu đuối, dì, dì mau ôm nó đi đi ạ.”
“Chị Tôn Du, hẹn gặp lại.” Đa Bảo không thể chờ được chọc cười mọi người có mặt.
“Đa Bảo đã gây rắc rối cho nhà con rồi.” Mộng Nương nghẹn ngào nói.
Tôn Du xua tay: “Không rắc rối đâu ạ.”
Cô bé thầm nghĩ: Lâm Nam Phong cho cháu hai cái bánh quẩy nhỏ màu vàng, không rắc rối chút nào đâu.
Lâm Nam Phong vẫy tay chào bạn học rồi dẫn Mộng Nương vào ga xe lửa, cô nhìn con gái mình chen trong đám người, nhưng lát sau đã cầm ba vé đi ra.
Lâm Mộng Nương lo lắng đứng trong trạm xe buýt đông đúc, không biết làm sao.
Từ khi cô vào nhà họ Trương giống như là một con chim bị nhốt trong lòng, phố xá náo nhiệt đã sớm không còn liên quan đến cô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-60-quy-co-tu-ban-ve-que-roi/4601649/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.