"Mạnh Ngọc, giao cháu trai của tôi ra đây, chuyện hôm nay nể mặt nhà họ Mạnh, tôi có thể cho qua."
Bà cụ Trương thấy hai mẹ con nhà họ Mạnh không dám nói chuyện, sự kiêu ngạo của bà cụ Trương càng lên đến đỉnh điểm, lúc này trong lòng phấn chấn không thôi.
Mạnh Ngọc được gả vào nhà nhiều như vậy năm, có khi nào cô ta cảm thấy bất lực như thế này đâu? Ngay cả năm đó Mạnh Ngọc không sinh được con trai, cô ta cũng có thể ngẩng cao đầu.
Bởi vì sao, còn không phải là vì cô ta có nhà mẹ đẻ chống lưng ư?
Bà cụ Trương chỉ vào mẹ con nhà họ Mạnh chửi như tát nước, trong lòng vui sướng cực kỳ.
Trương Sĩ Thành đột nhiên nói một câu ‘đủ rồi’ làm cho hiện trường trở nên yên tĩnh.
Mộng Nương không thể tin được, trong chớp mắt sắc mặt trở nên trắng bệch: "Con trai đâu? Con tôi đâu rồi?"
Có lẽ đây là lần đầu Trương Sĩ Thành thấy Mộng Nương như vậy, gã đau lòng bước đến ôm cô vào lòng.
Mộng Nương cố gắng mở to hai mắt không để nước mắt rơi xuống, cơ thể nhỏ nhắn run rẩy dữ dội, hỏi đi hỏi lại: "Con trai của chúng ta đi đâu rồi?"
Trương Sĩ Thành không dám lên tiếng, trong lòng gã áy náy, vốn dĩ hôm nay Mộng Nương không muốn để cho Đa Bảo ra ngoài chơi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-60-quy-co-tu-ban-ve-que-roi/4601636/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.