Bà ta giận Mạnh Ngọc không cẩn thận, muốn đánh thì đánh, vì sao còn để người ta nắm cán, vì sao lại đánh trước mặt mọi người.
Nghĩ thì nghĩ như thế, nhưng Khương Bạch Vi không lên tiếng thừa nhận, mà nhìn mẹ Trương nói: "Đứa nhỏ bốn tuổi đó, nó có tay có chân, nói không chừng là tự mình chạy ra ngoài."
Nói tới đây, đôi mắt của Khương Bạch Vi sáng lên, chuyển đề tài câu chuyện: "Nói không chừng mẹ của đứa nhỏ không nỡ để con mình ở bên ngoài chịu khổ, nên đã giấu đi rồi."
"Không thể nào." Trương Sĩ Thành phản bác nói: "Mộng Nương đã đồng ý để Đa Bảo theo chúng ta ra ngoài chơi, vả lại bình thường Mộng Nương không ra khỏi nhà, cô ấy làm việc này bằng cách nào?"
Khương Bạch Vi nhìn con rể hừ lạnh nói: "Con không trở về hỏi thì làm sao biết được không phải là do cô ta giấu chứ? Độc nhất là lòng dạ đàn bà *. Con khiến cho mẹ con họ chia lìa, cô ta cũng có thể làm ra một số chuyện phản kháng thì có làm sao?"
*Xuất phát là câu: Con ong độc nhất ở đuôi, đàn bà độc nhất, ở nơi tấm lòng
Trương Sĩ Thành bị mẹ vợ chất vấn, gã tin tưởng Mộng Nương sẽ không làm những chuyện này, nhưng Mộng Nương cũng là một người mẹ.
Khương Bạch Vi thấy thế thì đổ thêm dầu vào lửa: "Đa Bảo là do A Ngọc dẫn ra ngoài, nó mất tích trong tay của A Ngọc thì đối với A Ngọc có chỗ nào tốt cơ chứ? Con nghĩ kỹ lại xem, ngược lại Đa Bảo mất tích thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-60-quy-co-tu-ban-ve-que-roi/4601635/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.