“Chúng ta đóng cửa ăn cơm, ai mà biết tình cảnh nhà chúng ta như nào?” Bà ta liếc nhìn Mộng Nương còn bảo: “Trừ phi có người tự mình nói ra, còn không ai mà biết được?”
Trương Sĩ Thành nói: “Mộng Nương còn không bước ra khỏi cửa thì cô ấy nói với người nào?”
Bà cụ mạnh miệng nói: “Mẹ bảo cô ta chăm sóc mẹ một chút thì có làm sao? Nhà người ta toàn vợ bé chăm sóc mẹ chồng, với cả nhà chúng ta còn chưa ăn cơm đâu đấy.”
Trương Sĩ Thành thầm nghĩ: Bản thân mình chỉ là một người quê mùa đến từ nông thôn, vậy mà mới vào trong thành được mấy ngày lại bắt đầu phách lối.
Gã giận mà không dám nói gì, vì đang có việc cần cầu xin bà cụ.
“Đừng vợ lẽ này vợ lẽ nọ, để người ngoài biết thì con trai mẹ còn có mạng nữa không?” Trương Sĩ Thành uể oải nói.
Lâm Nam Phong thầm nghĩ: Hóa ra ông cũng biết, hóa ra ông cũng sợ chết.
Bà cụ cũng lập tức im lặng, không dám lớn tiếng ồn ào.
Bên ngoài giờ có chuyện gì, dù không ra cửa nhưng bà ta vẫn hiểu rõ.
Mặc dù nhà họ Trương nói Mộng Nương với bên ngoài rằng cô vẫn còn tự do, nhưng dưới mắt người đời, ai cũng hiểu là chuyện gì mà.
Không nói nhiều lời nữa, Mộng Nương đáng vỡ sự xấu hổ giữa hai mẹ con.
Trên bàn cơm, Trương Sĩ Thành mang nỗi băn khoăn trĩu nặng nên chỉ ăn qua loa hai miếng rồi gác đũa.
Mắt thấy bà cụ đi uống trà nên gã nhẩm trong bụng mấy lần mới mở miệng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-60-quy-co-tu-ban-ve-que-roi/4601627/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.