Đại Mãng đã làm côn đồ trong sòng bạc hơn mười năm, nếu nói anh ta hiền lành là điều vô cùng nhảm nhí.
Bây giờ món đồ trong tay anh ta có thể giúp nửa đời sau của anh ta không cần phải lo nghĩ, đạo đức quan trọng hơn việc lấp no bụng sao? Lâm Nam Phong lạnh lùng nhìn anh ta, rồi cười chế giễu: "Chú hãy nói với ông chủ của các chú rằng hôm chia tiền cháu sẽ giới thiệu một bác sĩ cho chú ấy, bảo đảm chú ấy sẽ khỏi bệnh."
Lâm Nam Phong nói xong, không đợi Đại Mãng phản ứng lại đã rời đi.
Người bị bệnh không phải là ông chủ sòng bạc mà là vợ của ông chủ bị bệnh lao.
Kiếp trước sau khi Trương Sĩ Thành rời đi chưa được bao lâu thì bé và mẹ bé gặp tai họa, nhà bị trộm đồ. Sau đó hơn một nửa nhà vệ sinh ở thành phố Khương đều do hai mẹ con quét dọn.
Không lâu sau hai vợ chồng ông chủ sòng bạc cũng chịu chung số phận với họ.
Cùng một căn bệnh thấu hiểu lẫn nhau, cộng thêm ngày nào cũng ra vào nhà vệ sinh trong thành phố, chẳng lẽ bé còn không rõ nhà nào có chuyện gì hay sao?
Lâm Nam Phong mang balo vải đựng sách ở trên lưng, mặt không cảm xúc đi về nhà.
Bé đã trở lại, bé đã trở về từ địa ngục, muốn ra nước ngoài ư? Trăng ở ngoài tròn hơn nhỉ?
Lâm Nam Phong nghĩ đến việc sau khi cải cách mở cửa, Trương Sĩ Thành dẫn theo vợ và con gái mặt mày rạng rỡ về nước.
Còn nói gì mà về nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-60-quy-co-tu-ban-ve-que-roi/4601622/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.