Mạnh Ngọc đưa tay kéo Trương Tân Nhu đến vị trí bên cạnh, cô ta vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của con gái, cười nói:
“Bảy vé, nhưng Đa Bảo một đứa trẻ, khi nào lên tàu để kiểm tra vé thì chúng ta sẽ nhét nó vào trong rương hành lý, chờ đến khi lên được thuyền rồi thì thả nó ra ngoài. Một đứa trẻ con chỉ mới bốn tuổi, sẽ chẳng có ai quan tâm đâu.”
Trương Tân Nhu cau mày không đồng ý nói: "Đa Bảo là mệnh căn của bà nội, bà sẽ không đồng ý."
Mạnh Ngọc cười lạnh nói: "Bà ta không đồng ý thì đến thời khắc mấu chốt cũng sẽ phải đồng ý thôi, cũng không thể để cháu trai bảo bối của bà ta ở lại đây được. Huống chi, bà ta nỡ sao?"
Nói đến bà cụ, trong mắt của Mạnh Ngọc đầy thâm độc.
Cô ta gả cho Trương Sĩ Thành bao nhiêu năm thì bị bà già này coi thường bấy nhiêu năm, chỉ vì cô ta không sinh được con trai, không thể nối dõi tông đường cho nhà họ Trương.
Nếu như không phải như vậy cô ta cần gì phải mua Lâm Mộng Nương trở về, tình cảm của cô ta và Sĩ Thành cũng sẽ không tan vỡ.
Tuy nói hiện tại cô ta và Lâm Mộng Nương tách ra ở, nhưng sự tồn tại của Lâm Mộng Nương chính là đánh vào mặt cô ta.
Vài năm trước thực hiện chế độ một vợ một chồng, Trương Sĩ Thành còn cố tình mua cho họ một căn nhà, đặt người bên ngoài.
Hành động này của Trương Sĩ Thành quả thực là ném mặt cô ta xuống đất rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-60-quy-co-tu-ban-ve-que-roi/4601620/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.