Lục Lục nhìn thấy Kim Tú Châu, lập tức vươn tay muốn ôm một cái.
Kim Tú Châu còn tưởng rằng lâu không gặp mẹ, con gái nhớ mình, vội tiến lên ôm Lục Lục vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành, “Làm sao vậy con? Có phải quá nhớ mẹ không, mẹ cũng nhớ con, buổi tối làm món ngon cho con ăn có được không?”
Lục Lục méo xệch miệng, lại duỗi tay ôm chặt lấy cổ Kim Tú Châu, cũng không nói câu nào, chỉ vùi đầu vào cổ Kim Tú Châu.
Cuối cùng Hạ Nham uống hai ngụm nước ấm rồi mới nói: “Mẹ đừng nói nữa, Lục Lục bị dọa sợ rồi, vừa rồi khi xuống tàu, thiếu chút nữa bị người ta bắt cóc.”
Kim Tú Châu nghe xong nhíu chặt mày, “Sao lại vậy?”
Phó Yến Yến giải thích: “Là tại con ạ, vừa rồi khi xuống tàu đông người quá, ba với anh xách đồ, còn con dắt tay em gái đi ở giữa, bọn con vừa mới xuống khỏi tàu thì bên cạnh vụt ra một bóng người, ôm em gái chạy mất. Nếu không phải ba phản ứng nhanh, em gái đã bị người ta bắt mất rồi.”
Lục Lục nghe tới đây, dường như lại nhớ lại chuyện đáng sợ vừa rồi gặp phải, đôi mắt lại đỏ lên.
Kim Tú Châu vội vàng trấn an vỗ vỗ lưng cô nhóc, nghiêm mặt lại nói: “Không phải là ở ga tàu hỏa có cảnh sát sao?”
Giang Minh Xuyên: “Giờ đang dịp Tết, đông người như vậy, họ cũng đâu đến được?”
Hạ Nham cũng nói: “Mẹ, mẹ không thấy đó thôi, giờ ở ga tàu hỏa toàn người là người, thời gian trước chẳng phải là Vĩ nhân đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-60-qua-phu-tai-gia/4903540/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.