Tiếng mắng chửi là một giọng nữ xa lạ, người phụ nữ gân cổ lên gào: “Tôi cực nhọc hầu hạ một nhà ba người mấy người, một tháng chỉ trả cho tôi mười lăm đồng. Người ta cũng làm việc giống hệt tôi mà một tháng nhận ba bốn mươi đồng, bình thường còn có người giúp, Tết nhất lễ lạc thì có quà mang về, rồi có thể về thăm nhà. Mấy người thì sao? Không hề có một thứ gì, còn mặt xưng mày xỉa với tôi, làm như thể tôi đi xin mấy người. Đúng, là tôi có việc cậy nhờ mấy người giới thiệu cho tôi một đối tượng, nhưng đối tượng đâu rồi? Sắp hai tháng rồi, một cái bóng lưng tôi cũng chưa nhìn thấy.”
“Cả nhà mấy người keo kiệt, làm sao tôi không biết mấy người có toan tính gì? Chỉ biết chấp nhặt với người trong nhà, uổng cho mấy người ra ngoài nói mình là người có thể diện, tôi nhổ vào, bà đây không hầu hạ nữa, mấy người muốn làm thế nào thì làm, cái giống vô lương tâm ăn cháo đá bát, tôi cũng xui tám kiếp mới …”
Tiếp theo là tiếng Dương Diệu, nhưng nghe không rõ.
Nhưng có vẻ như người phụ nữ kia bị chọc giận, “Còn giải thích cái rắm nữa? Có giỏi thì tăng tiền lương cho tôi đi? Giới thiệu đối tượng cho tôi đi, cái gì cũng không có, định chiếm hời của tôi đúng không? Mấy người có liêm sỉ một chút đi.” Nói xong thì trên lầu cũng an tĩnh lại.
Trên bàn cơm cả nhà sáu người đưa mắt nhìn nhau.
Cuối cùng là Kim Tú Châu phản ứng trước, “Ăn cơm đi.”
Sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-60-qua-phu-tai-gia/4903519/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.