Kim Tú Châu đặt tên con gái là Giang Hàn Tuyết, buổi sáng em bé ra đời, trời đổ tuyết nhẹ, Kim Tú Châu đột nhiên nhớ tới lần trước con trai học thuộc bài thơ kia, có một câu “Cô chu thoa lạp ông, Độc điếu hàn giang tuyết*”, cô vô cùng thích ý cảnh trong thơ.
*Bài thơ Giang tuyết (Tuyết trên sông) của Liễu Tông Nguyên, bản dịch 2 câu thơ trên của Tản Đà là “Thuyền nhỏ mình ông che nón lá; Ngồi câu giữa tuyết phủ sông đầy.” Trước đó cô còn muốn đặt tên con là Giang Thắng Nam, nhưng cũng không biết sao con gái vẫn luôn luôn ngoan ngoãn lại nói thẳng là mình không thích, con bé nói trai hay gái làm gì có chuyện tốt hay không tốt. Cái tên Thắng Nam này tựa như một chiếc gông xiềng, làm cho em gái từ khi sinh ra đã bị giam cầm trong lồng giam “phải luôn ưu tú hơn con trai”, đối với ba mẹ mà nói đó là kỳ vọng, nhưng đối em gái mà nói đó là áp lực, em ấy cũng có thể làm cô gái ưu tú nhất, vì sao nhất định phải so sánh với con trai? Có phải trong lòng ba mẹ thì con trai mới là giỏi nhất không? Kim Tú Châu và Giang Minh Xuyên nghe xong hồi lâu không nói gì, hai người chỉ biết nhìn nhau. Một mặt cảm thấy con gái nói rất có lý, bọn họ còn chưa nghĩ nhiều như vậy, mặt khác lại kinh ngạc con gái nhỏ tuổi như vậy mà lại có thể suy ngẫm vấn đề sâu xa thế. Chỉ có Hạ Nham ngốc nghếch hỏi: “Nghĩa là gì vậy ạ?” Cậu cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-60-qua-phu-tai-gia/4903516/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.