Chúc Anh đi rồi, Kim Tú Châu thiếu đi một người nói chuyện, con gái cũng đi học, cảm giác bản thân nhàn rỗi hơn hẳn.
Cũng may còn có Phương Mẫn bầu bạn với cô, sau khi cô ấy hết cữ, bé con trông hoàn toàn thay đổi, trở nên trắng trẻo hồng hào, lúc nào cũng toàn mùi sữa. Cậu nhóc cũng đã biết lạ, ngoại trừ Kim Tú Châu, những người khác ai bế cậu cũng khóc, ngay cả Chính ủy Chúc cũng không bế được, anh chỉ có thể bế được một lúc, bế lâu là cậu nhóc sẽ gào mồm lên, giọng còn rất là to.
Nhóc con rất phàm ăn, cứ như thể là có người sắp tới cướp của cậu vậy, Phương Mẫn không đủ sữa, cuối cùng Chính ủy Chúc nhờ chiến hữu gửi cho anh mấy hộp sữa bò để khi thiếu sữa thì cho cậu nhóc uống sữa ngoài, vốn còn lo rằng cậu uống không quen, không ngờ rằng bé con lại chẳng chê bôi gì.
Hơn nữa khi cậu nhóc uống sữa đừng hòng có ai trêu đùa cậu, bằng không cậu sẽ thù rất dai.
Lần trước khi cậu uống sữa, Hạ Nham bèn sờ sờ cánh tay nhỏ của cậu, nhóc con thấy bực mình, hất tay mấy lần mà không được nên về sau mỗi lần Hạ Nham sang chơi, nhóc đều xoay đầu sang hướng khác không thèm để ý, khi Hạ Nham bế thì còn tè cho cậu một bãi.
Hồi trước Phương Mẫn chỉ mong sinh được một đứa con gái ngoan ngoãn mềm mại, không ngờ rằng ngược lại hết cả. Cô sinh ra một tên nhóc con tính tình vô cùng ngang ngược, rõ ràng cô ấy và Chính ủy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-60-qua-phu-tai-gia/4903515/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.