Bạch Cảnh Chi vừa ăn cơm vừa kể chuyện trong trường, ăn xong, Chính ủy Chúc với Chúc Anh và Phương Mẫn đều cùng ra về.
Khi ra tới cửa còn có thể nghe thấy tiếng năm người trong nhà nói chuyện, hình như Bạch Cảnh Chi phát hiện Giang Minh Xuyên bị thương, giọng lo lắng hỏi anh có sao không.
Chúc Anh không nhịn được, vừa mới vào nhà đã nôn nóng giữ chặt cánh tay em dâu, hỏi lại lần nữa, “Cô gái vừa rồi trông thật hoạt bát nhanh nhẹn, cũng không biết đã kết hôn chưa?”
Vừa rồi chị đã hỏi cô bé nhà họ Giang kia, nhưng dù sao trẻ con vẫn là trẻ con, con bé không hiểu ý của chị, chỉ ngây ra nhìn chị.
Mà Phương Mẫn cũng chẳng hề tinh ý, còn cười nói: “Con bé còn đi học, vẫn là trẻ con thôi.”
Một câu khiến bao lời Chúc Anh định nói bị nghẹn lại trong cổ họng, chị dừng một chút, đắn đo nói: “Nhìn cũng không nhỏ mà.”
Con gái nhà chị mười tám tuổi đã kết hôn rồi, chị năm đó còn nhỏ hơn, mười sáu tuổi đã mang theo em trai gả chồng, đứa bé đầu tiên không giữ được, thật ra Kỷ Lăng là đứa con thứ hai của chị.
Phương Mẫn vẫn không hiểu, chớp chớp mắt nói: “Vẫn còn nhỏ mà.”
Giờ thỉnh thoảng cô ấy vẫn cảm thấy bản thân mình vẫn còn trẻ con, Bạch Cảnh Chi còn nhỏ hơn cô ấy nhiều, không phải vẫn là trẻ con thì là gì?
Nhưng lời này cô ấy ngại không dám nói với chị chồng, con người chị chồng khá tốt, chỉ có điều thích nói nhiều.
Chúc Anh biết nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-60-qua-phu-tai-gia/4903510/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.