Lúc nhà Kim Tú Châu về đã hơn bốn giờ chiều. Khi đi mang theo hai hộp kẹo và điểm tâm, lúc về lại mang theo mấy túi quà tặng, cộng thêm mấy bao lì xì thật dày.
Hai đứa nhỏ rất ngoan, trên đường đều đưa tiền cho mẹ. Ngày thường mẹ cho hai anh em tiền tiêu vặt mua kẹo ăn thì được, nhưng tiền nhiều như vậy hai nhóc không dám giữ.
Kim Tú Châu nhận lấy, “Được rồi, mẹ giữ cho hai đứa, chờ các con trưởng thành sẽ đưa lại cho các con.”
Phó Yến Yến nghe vậy quay sang nhìn Kim Tú Châu, đời trước mẹ cũng nói như vậy, nhưng nào có làm. Lần này không biết có giống thế không.
Chỉ có Hạ Nham ngốc nghếch bảo: “Con không cần, để cho mẹ mua quần áo mặc.”
Kim Tú Châu vừa nghe, gương mặt lập tức tươi cười, khen một câu, “Con trai mẹ thật ngoan.”
Hạ Nham cười ha ha.
Giang Minh Xuyên và Phó Yến Yến cùng nhìn sang, trong lòng thầm mắng một câu vua nịnh hót.
Về đến nhà, trời đã sập tối, khi đẩy cửa ra, thấy một nhà sáu người kia đang ăn cơm, trên bàn không có bát, đang dùng mấy cái nồi lớn lớn bé bé.
Thấy bọn họ về, sắc mặt Đào Thiến Vân đã khó coi, sau đó quay đầu tiếp tục ăn cơm, Phan Quân thì đầu cũng chẳng ngẩng.
Chung Tuyết thì ngẩng đầu nhìn, nhưng rất nhanh đã cúi xuống đút cơm cho con, chỉ có Phan Thịnh Lâm cười khách sáo, “Đã về rồi à? Mau tới đây ăn cơm.”
Giang Minh Xuyên nhìn ông ta, im lặng một lúc, rồi gật đầu, sau đó đưa đồ cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-60-qua-phu-tai-gia/4903492/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.