Sáng ngày hôm sau, Kim Tú Châu ở nhà nhàn rỗi không có việc gì làm, bèn làm một ít bánh đậu xanh và đậu Hà Lan, nhớ tới Phương Mẫn ở ngay bên cạnh, hơn nữa cô ấy còn là cô giáo của cô, trước đây không cơ hội cảm ơn, hiện giờ vừa vặn có cớ.
Sau khi cô làm xong thì sang gõ cửa nhà hàng xóm, Phương Mẫn nghe tiếng mở cửa ra thấy là Kim Tú Châu, gương mặt lộ vẻ tươi cười, mắt thấy cái đĩa trên tay cô bèn do dự mở miệng hỏi, “Đây là?”
“Cô giáo Phương, đây là điểm tâm em làm, lúc trước không biết nhà cô giáo ở đâu, muốn cảm ơn cũng không tìm thấy người, lại sợ người bên ngoài nhìn thấy nói nọ nói kia. Bây giờ thì tốt rồi, chúng ta thành hàng xóm, cũng tiện cho em tới cửa.”
Kim Tú Châu nói một hơi làm Phương Mẫn cũng không biết từ chối như thế nào, chỉ có thể nói: “Ở ngoài không cần gọi chị là cô giáo, chúng ta cũng chẳng hơn kém nhau bao nhiêu tuổi, gọi chị là Phương Mẫn là được, đồ quá quý trọng, để lại cho con em ăn đi.”
“Chị đã bảo em gọi chị là Phương Mẫn, còn khách khí với em làm gì? Trong nhà vẫn còn mà, bọn trẻ đều có phần rồi, bằng không cũng sẽ không khỏe mạnh béo tốt như vậy. Chị nhận đi, không làm phiền chị sáng tác nữa. Màu vàng là bánh đậu xanh, chị cũng có thể gọi là bánh hoàng kim, bánh kia dùng đậu Hà Lan, nếu có cơ hội có thể đi vào tác phẩm của chị thì em cũng coi như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-60-qua-phu-tai-gia/4903481/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.