Giang Minh Xuyên không nghĩ sâu xa, khi nghe Kim Tú Châu hỏi còn nghiêm túc nhớ lại, sau đó nói: “Người khá tốt.”
Đúng là khá tốt, lần đầu tiên gặp mặt đã tặng Hạ Nham một bộ quần áo, tuy rằng hơi rộng nhưng cũng thể hiện tấm lòng.
Nụ cười trên mặt Kim Tú Châu càng tươi hơn, lại hỏi: “Em thì sao?”
Giang Minh Xuyên không hiểu ýcô, “Gì cơ?”
Kim Tú Châu nhìn anh, hỏi lại một lần nữa, “So với cô ấy, trong lòng anh em là người thế nào?”
Giang Minh Xuyên dường như cảm thấy câu hỏi này có hơi khó, nhíu nhíu mày, cuối cùng nói: “Không giống nhau.”
Nụ cười trên mặt Kim Tú Châu nhạt dần, “Không giống chỗ nào?”
Giang Minh Xuyên chưa ý thức được nguy hiểm, anh nghĩ thường ngày Kim Tú Châu cũng hay dỗ dành mình, cũng muốn làm vậy với cô, vì thế nói: “Là dù em không tốt tính, anh cũng thích.”
Kim Tú Châu tức giận cười, à một tiếng, “Hóa ra trong lòng anh em không phải người tốt?”
“Anh không có ý này.”
Kim Tú Châu chờ anh giải thích, nào biết Giang Minh Xuyên rối rắm cả nửa ngày cũng không biết phải giải thích như thế nào với cô, “Cô ấy là người rất để ý cái nhìn của người khác, còn em lại coi trọng cảm nhận của bản thân hơn, hai người không thể so sánh…”
“Bà cụ non” Phó Yến Yến được Giang Minh Xuyên ôm trong lòng dường như thở dài, cô bé kéo kéo cổ áo Giang Minh Xuyên, muốn nhắc anh không nên nói nữa, càng giải thích càng làm người ta hiểu lầm. Không lẽ anh cho rằng tính tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-60-qua-phu-tai-gia/4903479/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.