Chu Gia Anh ngẩng đầu liếc mắt nhìn bà ấy một cái, nói: “Trân Trân nói bà nấu ăn rất ngon, giờ bà cũng nghỉ ngơi đủ rồi, bà đi đến phòng bếp phụ giúp đi!”
Triệu Trân Trân đưa mắt ra hiệu với mẹ Trương, mỉm cười nói: “Mẹ, mau đến thay tã lót cho thằng tư đi!”
Vừa nãy tã lót của Kiến Minh vẫn còn khô ráo, nhưng thật sự có bản lĩnh trong vòng hai ba phút đã tè ướt tã.
Chu Gia Anh khom lưng đồng ý, nhưng người vẫn không chịu rời khỏi túi xách.
Triệu Trân Trân cảm thấy vô cùng buồn cười, cô mím môi vui vẻ, nói: “Mẹ, mẹ mở cái túi bên của túi xách ra đi, trong đó có mấy gói kẹo sữa!”
Chu Gia Anh vội vàng kéo khóa kéo, vui vẻ kéo ba gói kẹo sữa thỏ trắng ra.
Ông Triệu cũng chăm chú lắng nghe động tĩnh bên này, vội nói: “Đừng cho bọn trẻ ăn hết kẹo đấy, để lại cho nhà thằng ba hai gói!”
Cậu ba nhà họ Triệu – Triệu Truyền Hà là đứa con trai út ông Triệu cưng chiều nhất. Từ nhỏ sức khỏe không tốt, vất vả lắm mới cưới được cô gái Vương Ngọc Hoa ở làng bên, hai tháng trước cô ta vừa mới mang thai. Thai nghén dữ dội, cô ta và thằng ba hai người cả ngày đều nằm ở nhà.
Triệu Trân Trân ôm Tiểu Kiến Minh đứng ở một bên, trong miệng còn khẽ hát đồng dao, nhưng suy nghĩ lại bay về nơi xa.
Chị dâu Chu Hồng Mai là một người hiền lành, mặc dù không thể tự quyết định nhưng lại không có ý xấu. Đời trước cô chán chường trở về thôn, người trong nhà đều ghét bỏ cô, liên tục đổi cách chà đạp, chỉ có người chị dâu này lén lút giúp đỡ cô hai lần.
Vợ của thằng hai – Bao Lệ Chi là kiểu người phân biệt đối xử, trong tối ngoài sáng không hề thiếu lời châm biếm của cô ta, còn cứ hở ra là kêu Triệu Trân Trân giúp cô ta làm việc, nhưng đáng giận nhất vẫn là vợ của thằng ba – Vương Ngọc Hoa. Bản thân cô ta vô cùng lười biếng, cô ta không chịu ra đồng làm việc, ngay cả những thứ trong đội phân cũng muốn cướp của Triệu Trân Trân.
Hai trăm tệ cứu mạng Triệu Trân Trân từ trong thành phố mang về cũng bị cô ta trộm mất.
Nói thật, mặc dù nơi này là nhà mẹ đẻ cô, nhưng bởi vì những chuyện xảy ra ở đời trước, vừa vào tới cửa nhà cô đã cảm thấy cả người không được thoải mái, nhất là nghe thấy những lời thiên vị rõ ràng của cha!
Tuy chẳng qua chỉ là vài gói kẹo mà thôi, nhưng nửa viên cô cũng không muốn cho cô em dâu kia ăn!
Triệu Trân Trân đưa con cho mẹ Trương, nhanh chóng vồ lấy ba gói kẹo sữa, xé xoẹt cả ra, tiện tay bóc vài nắm chia cho con mình và hai đứa cháu trai, còn nói: “Cẩu Thặng, Cẩu Đản, con đi đến nhà ông nội cả một chuyến, kêu đám Cường Tử lại đây, nói là cô nhỏ mời bọn nó ăn kẹo sữa!”
Cẩu Đản, Cẩu Thặng cất kẹo rồi chạy ra ngoài.
Lúc đầu Chu Gia Anh bị những hành động bất ngờ của con gái làm cho ngây người, đợi đến lúc phản ứng lại thì nhìn thấy thì nhìn thấy kẹo sữa trắng bóng rơi rớt trên bàn. Con gái hào phóng vớ vẩn, cứ một nắm kẹo lớn lại một nắm kẹo lớn chia ra ngoài, khiến tim bà ta đau đớn muốn chết!
Từ lúc con gái của bà ta vào trong thành phố, nhất là gả cho Vương Văn Quảng thì vô cùng phung phí, hoàn toàn quên mất những ngày tháng từng sống khổ cực trước kia! Mặc dù bây giờ miễn cưỡng cũng coi như là không phải chịu đói, nhưng kẹo sữa này là thứ đồ tốt hiếm có, hai vợ chồng Triệu Trân Trân có thể tùy ý mua, nhưng ở dưới quê bọn họ có rất nhiều người còn chưa từng nhìn thấy chưa từng ăn thử kẹo sữa này đấy!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]