Chị Trương đồng ý: "May mà em giống mẹ. Phải rồi, tối nay ăn gì đây?"
"Em làm cho." Đỗ Xuân Phân thích nấu cơm, hơn nữa rất thích nhìn vẻ mặt thỏa mãn thỏa mãn của khách khi ăn xong, luôn có cảm giác thành tựu.
Chị Trương cũng không tính múa rìu qua mắt thợ.
Lý Khánh Đức ăn cơm cô nấu liền cảm khái "Tiểu Thiệu sau này thật có phúc."
Cô thầm nghĩ, sau này anh ấy sẽ có phúc khí với điều kiện là phải nghe lời. Nếu không cô cũng không cam đoan có cái gì để ăn.
Sáng sớm hôm sau, Thiệu Diệu Tông đến cửa Lý gia, vừa nghe được tiếng của Xuân Phân, tim đập điên cuồng, anh hoảng loạn quay đầu đi.
"Tiểu Thiệu?"
Thiệu Diệu Tông ngừng bước.
Chị Trương bước ra hỏi: "Sao còn không vào nhà? Em đứng cửa tần ngần cái gì thế?"
"Không phải, em.... em quên xem quần áo của Đại Ny và Nhị Ny lớn bao nhiêu. Em quay về hỏi lại." Thiệu Diệu Tông thấy Đỗ Xuân Phân cũng tới đây liền đem suy nghỉ muốn đổi ý nuốt ngược lại bụng.
Chị Trương cười lớn: "Em ấy, sao lại hồ đồ rồi. Hai cô bé nhà em chẳng phải cũng bằng tuổi hai nha đầu nhà Xuân Phân à, hỏi cô ấy là được mà."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-60-hai-vo-chong-di-them-mot-lan-do/4481774/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.