Liên Hạ Hoa vốn rất tức giận, nhưng đối mặt với gương mặt lạnh lùng của Mạt Mạt, nghẹn họng cả nửa ngày: “Vì sao em lại đẩy Thu Hoa? Con bé không trêu chọc gì đến em cả.”
Mạt Mạt nhếch môi, nhìn chằm chằm Liên Thu Hoa: “Bởi vì em ghét chị ấy. Khi chị ấy đến gần em, em phản ứng theo bản năng vậy thôi.”
Có trời mới biết để có thể đè xuống suy nghĩ muốn bóp chết Liên Thu Hoa, cô đã phải chịu đựng dày vò đến cỡ nào.
Liên Hạ Hoa nổi giận, mặt nghẹn đến đỏ bừng, cô em họ này quá ngạo mạn, uổng công Thu Hoa sợ cô ấy ở một mình buồn nên cố ý tới đây nói chuyện. Liên Hạ Hoa trừng mắt nhìn Mạt Mạt một cái rồi kéo tay Liên Thu Hoa đi ra ngoài.
Mạt Mạt chờ đến khi phòng khách không còn người, lấy khăn ướt ra, lau tay mấy lần cho thật sạch.
Cũng có một khoảng thời gian Mạt Mạt oán hận với ông nội và cả chú út. Thẳng cho đến sau này cô tra ra được, năm đó sau khi cha qua đời, ông nội không nhận Liên Thu Hoa. Khi Liên Thu Hoa nghèo túng ông nội càng đuổi cô ta ra ngoài, vậy nên oán hận của cô cũng tan đi.
Ông nội đích thật là thiên vị, nhưng ai có thể cam đoan không thiên vị được đây, đầu ngón tay người năm ngón còn dài ngắn khác nhau nữa là.
Lúc ở thời hiện đại, cô đã từng phân tích qua, cha cô là con trai đầu lòng của ông nội nên đương nhiên ông nội thích cha cô. Nhưng cha trước là ngỗ nghịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-60-co-nhan-duyen/4577650/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.