Mạt Mạt cầm lấy hộp trang sức: “Mẹ, chuyện này là sao vậy mẹ?”
Điền Tình lấp đất vào hố rồi nói: “Cụ thể thế nào thì mẹ cũng không biết, lúc bà ngoại con qua đời mẹ vẫn còn nhỏ, cũng không nhớ được quá nhiều thứ, sau đó mười bốn tuổi thì theo ông nội đến Đông Bắc.”
Mạt Mạt cho dù nhãn lực kém thế nào đi chăng nữa, cũng nhìn ra hộp trang sức trong tay là gỗ tử đàn: “Mẹ, ở Sơn Đông, nhà chúng ta là nhà giàu à?”
“Không phải, chỉ là nông dân mà thôi, con suy nghĩ vớ vẩn cái gì thế!”
Mạt Mạt nhíu mày, mấy thứ này là của bà ngoại sao? Bà ngoại là tiểu thư trong một gia đình giàu có nào đó à? Vậy thì tại sao bà ngoại lại gả cho một người nông dân như vậy? Mạt Mạt nghĩ mãi không ra, liền không nghĩ nữa, nhịn không được mở hộp trang sức ra, lập tức bị lóa mắt.
Hộp trang sức có tổng cộng bốn tầng, tầng thứ nhất đều là vòng cổ, trân châu phỉ thúy, đều là trân phẩm.
Tầng thứ hai chính là các loại vòng đeo tay, ngọc lục bảo và ngọc hòa điền.
Tầng thứ ba là các loại đồ trang sức kim cương, đá quý màu đỏ và ngọc bích.
Tầng cuối cùng là những con cá làm bằng vàng được xếp thẳng hàng ngay ngắn, có chừng hai mươi con. Mạt Mạt đóng hộp trang sức lại thật mạnh, quá kích thích hệ thần kinh của cô rồi.
“Mẹ, mẹ có biết trong này có cái gì không?”
Điền Tình bận rộn một hồi mới xong việc, mệt mỏi ngồi trên tuyết, thấy bộ dáng con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-60-co-nhan-duyen/4577649/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.