Sáng hôm sau, Mạt Mạt dẫn theo ba em trai đi dạo ở cao ốc bách hóa, trong tay cô còn có phiếu vải mà Hướng Triều Dương đưa cho chưa tiêu, không tiêu thì sang năm sẽ hết hạn.
Lợi ích duy nhất của phiếu vải quân đội là không giới hạn các thành phố, tất cả các thành phố khác đều có thể mua được.
Mạt Mạt ở trong quân đội đã trả lại phiếu vải cho Hướng Triều Dương. Nhưng lúc cô ở nhà khách thu dọn đồ đạc, tấm phiếu vải từ trong túi quần áo rơi ra, nhất định là Hướng Triều Dương không biết thuyết phục anh cả như thế nào, lúc anh cả đưa cô đi đã lén nhét vào.
Mạt Mạt buồn bực không cách nào trả về, mắt lại thấy đến Tết sẽ hết hạn, lãng phí thì thật đáng tiếc, hạn mức là năm mét! Tính cả vải trong nhà tích góp được là sáu mét rưỡi, đủ làm áo cho ba người lớn.
Nhà cô không tính anh trai cả là sáu người, cô không cần làm quần áo mới, cha quanh năm ở bên ngoài, nhất định phải làm một cái, cặp sinh đôi làm một cái là được rồi, vừa lúc hai đứa thay nhau mặc cùng với quân phục cũ, vải còn lại làm một bộ cho em trai út, còn có thể làm cho mẹ một cái áo mùa hè.
Sức hấp dẫn của tấm phiếu vải này quá lớn, cân nhắc một phen, Mạt Mạt có tính toán. Nếu hôm nay mua được len sợi thì dệt cho Hướng Triều Dương một chiếc áo len, trả lại nhân tình của phiếu vải, nếu không mua được len sợi, vậy chỉ có thể coi như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-60-co-nhan-duyen/4577643/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.