Ngày hôm sau, khi Mạt Mạt tỉnh dậy đã là bảy giờ. Tối hôm qua cô đi ngủ sớm nên anh cả cùng mọi người đi từ lúc nào cũng không biết, không chừng phòng khách cũng đã không còn ai.
Mạt Mạt mặc quần áo vào, vừa mở cửa đã thấy phòng khách sạch bóng, là tối hôm qua anh cả đã dọn sao? Mạt Mạt cầm tờ giấy trên bàn, chữ viết cứng cáp có lực, không phải chữ của anh cả: "Bữa sáng anh có để ở trong nồi, trong phòng ăn."
Chỗ ký tên viết là Hướng Triều Dương.
Mạt Mạt không nghĩ Hướng Triều Dương sẽ đến đưa cơm, anh cả hoàn toàn không xem Hướng Triều Dương là người ngoài đâu!
Mạt Mạt không vui bỏ tờ giấy xuống, lấy bữa sáng ra, cháo bột ngô còn có một bánh bao với một ít đồ linh tinh. Cô gắp một chút cải trắng, dù sao cũng không phải tiêu tiền anh cả, ăn sạch hết cơm, cuối cùng ăn có hơi no căng bụng.
Mạt Mạt rửa sạch chén, cô muốn đi đến khu kế bên xem chút, trên đường đi cô đã chú ý đến có một thôn gần đó, hơn nữa cách đó không xa là quân đội, cô muốn đi đến đó thăm dò để nhìn xem có thể tìm được vật gì hay không.
Tám giờ, Mạt Mạt mới ra khỏi cửa, cũng không biết chị dâu Vương đã ở đó bao lâu, mặt cũng đỏ vì lạnh.
Chị dâu Vương vừa nhìn thấy Mạt Mạt liền vô cùng niềm nở: "Em gái của liên đại đội trưởng, em ra ngoài sao?"
Trong lòng Mạt Mạt bồn chồn, trên mặt nở nụ cười nhạt: "Đúng vậy, lần đầu đến quân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-60-co-nhan-duyen/4577633/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.