Sau khi mẹ con Triệu Uyển Thanh đã rời đi, Ôn Vãn cũng đi đến một một chiếc xe con màu trắng.
"Mẹ, con đã thi xong." Ôn Vãn vừa lên xe đã không nhịn được, lập tức nhào vào lòng người phụ nữ ngồi hàng ghế sau.
Mẹ của Ôn Vãn là Mễ Khả, cô ấy là người Hồng Kông, trước kia đã từng du học ở nước Anh, thường ngày đều dùng xen lẫn giữa tiếng Anh và tiếng Việt, cha của Ôn Vãn là người Bắc Kinh nhưng vì sự ảnh hưởng của Mễ Khả nên thường ngày Ôn Vãn cũng sẽ học tiếng Anh.
Năm nay Ôn Vãn đã mười tuổi, Mễ Khả sinh cô bé khi còn trẻ tuổi, bây giờ chỉ mới ngoài ba mươi tuổi.
Phụ nữ ngoài ba mươi tuổi, điều kiện gia đình tốt nên đương nhiên rất chú ý đến vấn đề chăm sóc bản thân và cách ăn mặc, vì vậy nhìn Mễ Khả không khác những cô gái mới hơn hai mươi tuổi.
"Baby, mẹ mới nhìn thấy con nói chuyện khá lâu với bạn học nam kia." Mễ Khả khẽ mỉm cười, cô ấy nắm b.í.m tóc của con gái mình, trêu ghẹo.
Ôn Vãn vội vàng từ trong lòng mẹ mình ngẩng đầu lên, giải thích: "Đó là Lâm Khải, bạn học ngồi cùng bàn với con, cậu ấy học cực kỳ giỏi, trước giờ vẫn luôn là người đứng nhất trong trường con..."
DTV
Mễ Khả nhìn con gái mình đang thao thao bất tuyệt thì không nhịn được phải bật cười.
"Ồ, nhắc đến mới nhớ, lần này mẹ đến Đại Lục là vì muốn thương lượng với cha con về việc chuyển con đến Hồng Kông bên kia..." Mễ Khả giống như vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-60-cam-nham-kich-ban-nu-phu-lam-giau/3945944/chuong-641.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.