"Làm phiền rồi ạ, cho tôi hỏi ở đây có hộ gia đình nào họ Triệu không?" Lâm Thiệu Hoa nắm bàn tay nhỏ trong tay, thay cô hỏi.
Người phụ nữ trẻ tuổi gật gật đầu,"Là nhà chúng tôi, hai người tìm nhà tôi có việc gì sao?"
Khi nói chuyện, trong phòng còn có một người đàn ông trẻ tuổi, trong tay còn ôm một bé gái nhỏ,"Hai người là ai?"
Triệu Uyển Thanh ôm một tia hy vọng cuối cùng hỏi: "Đây không phải nhà Triệu Phú Quốc sao?"
Người đàn ông nhíu mày,"Triệu Phú Quốc nào chứ? Tôi không tên là Triệu Phú Quốc! Hai người thật kỳ lạ..."
Người đàn ông ôm đứa trẻ , ra kéo người vợ vào nhà, trực tiếp đóng cửa lại.
Cửa nhà khép lại trong nháy mắt, Triệu Uyển Thanh giương mắt thấy được vào trong phòng, trên tường có treo một bức ảnh gia đình, người đàn ông trẻ tuổi, người phụ nữ trẻ, cùng với con gái của bọn họ.
Đây là ảnh gia đình.
DTV
Triệu Uyển Thanh giơ tay bưng kín đôi mắt, nước mắt dính ướt tay cô, tay áo cô, còn nhân tiện làm ướt luôn trái tim của cô.
Trước kia, nơi đó treo ảnh gia đình của ông bà...
Không thấy nữa rồi, tất cả đều không thấy nữa.
Ông bà nội, ông bà ngoại, bố mẹ, thật sự đều không tồn tại...
Một chút ngọn lửa cuối cùng trong tim cô giờ phút này đã tắt, sau này, vĩnh viễn cũng sẽ không sáng lên nữa.
Triệu Uyển Thanh không nhớ rõ cuối cùng mình đi ra khỏi tòa nhà này như thế nào, chỉ mơ hồ nhớ rõ cô bị Lâm Thiệu Hoa ôm lấy, một đường từ tòa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-60-cam-nham-kich-ban-nu-phu-lam-giau/3945837/chuong-534.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.