Lâm Thiệu Hoa thấy vợ mình bắt đầu diễn thì anh mím môi, cũng diễn theo cô.
"Đắt quá! Nhà chúng tôi cũng không có nhiều tiền như vậy." Anh lên giọng, còn có ý quát lên, thể hiện rõ phong thái chủ nhà.
Người bán thấy cảnh này cũng không biết nên làm gì tiếp theo.
Ông ấy hỏi: "Vậy tôi hạ giá xuống một ít nhé!"
Triệu Uyển Thanh lập tức đếm đầu ngón tay mình tính toán: "Cha đứa nhỏ, bây giờ tiền trong nhà chúng ta còn chưa đến một vạn. Chúng ta tìm Hiểu Hà mượn... Tìm cha mẹ mượn..."
Người bán nghe Triệu Uyển Thanh tính toán cũng choáng váng, chỉ nghe đến câu nói sau cùng của cô: "Cũng chỉ có thể gom được một vạn mốt."
Một vạn mốt...
"Không được, không được. Một vạn mốt thấp quá." Vẻ mặt người bán đau khổ, ông ấy khoát tay.
Thoáng một cái đã rơi mất một ngàn, ai chịu được?
Vẻ mặt Triệu Uyển Thanh cũng đau khổ, cô nói bằng giọng địa phương: "Vậy cũng hết cách rồi. Hay là chúng ta về nhà đập nồi bán sắt, có lẽ cũng kiếm được hai trăm khối."
Lâm Thiệu Hoa: "Bán hết tất cả sách đi còn có thể kiếm được hai trăm.
Người bán nghe thêm hai trăm nữa, trái tim rỉ m.á.u của ông ấy đã lành lại khá nhiều rồi, lúc này chỉ chậm rãi nhỏ máu.
"Giảm tám trăm thì tám trăm vậy! Nhưng nhất định hai người phải trả bằng tiền mặt cho tôi, tôi muốn giao hết trong một lần!" Người bán cắn răng nói.
"Được..."
Trên mặt Triệu Uyển Thanh là vẻ khó xử nhưng trong lòng thì đang nở hoa.
Song phương hẹn nhau ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-60-cam-nham-kich-ban-nu-phu-lam-giau/3945729/chuong-426.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.