Trong lòng bác dâu hai Lâm nghĩ thầm, quả nhiên là chạy về đây một chuyến vô ích như vậy.
Gọi họ trở lại giúp đỡ, giúp được gì đâu? Đứa bé đã được sinh ra rồi...
Bác dâu hai đang cảm thấy rất bất bình thì chợt nghe thấy đám nhỏ bên cạnh vây quanh em bé ríu rít kêu.
Lâm tứ muội nhìn vào em bé còn đang quấn tã, chỉ dám nhìn không dám chạm, thì thầm: "Nhỏ quá nhỉ..."
Lâm Lục muội: "Nhóc con này có nhiều tóc con thật!"
Lâm Tam cười ngây ngô: "Lớn lên trông giống anh cả..."
Lâm Ngũ muội: "Tại sao da em bé lại đỏ thế? Còn nhăn nhúm nữa..."
Bà nội Lâm vốn đang tươi cười đột nhiên biến sắc, đập một cái vào đầu Lâm Ngũ muội, thấp giọng quát: "Nói bừa cái gì vậy! Con bé c.h.ế.t tiệt này! Trẻ vừa sinh ra đều nhăn nhúm! Lúc nhỏ cháu còn nhăn hơn nó nhiều đấy!"
"Đỏ thì có làm sao? Da con nít khi mới sinh càng đỏ thì sau này càng trắng đấy!"
Ôi, làm sao mà bà có thể có một đứa cháu gây phiền phức như vậy?!
Nhìn xem, người ta đúng là biết nói chuyện! Còn nhìn lại cái miệng của con nhóc này xem, thật là làm mất mặt!
Bà nội Lâm một bên mắng Lâm ngũ muội, một bên liếc mắt nhìn bác dâu hai Lâm.
Cháu gái hư... tại mẹ!
Bác dâu hai Lâm không hiểu vì sao lại nhận được cái ánh mắt đầy phán xét từ mẹ chồng, cơ thể run lên, không kiềm nổi mà lùi về sau bác hai Lâm để né tránh.
Bác dâu cả Lâm cũng tiến lên nhìn nhìn, rồi nói: "Mẹ nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-60-cam-nham-kich-ban-nu-phu-lam-giau/3945421/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.