Người đàn ông ôm lấy cô, môi vuốt ve trên mái tóc của cô, mệt mỏi nói: "Ngủ đi..."
Giọng nói của anh vốn trầm thấp quyến rũ, lúc này nghe vào lại có chút hữu khí vô lực.
Triệu Uyển Thanh nghĩ đến trong ngày anh đã làm nhiều việc như vậy, lập tức cảm thấy mềm lòng...
Thôi quên đi, tha thứ cho anh lần này.
Lúa được thu hoạch và phơi khô mất mấy ngày, mỗi ngày Triệu Uyển Thanh đều biến tấu món ngon nhưng vẫn phải đủ dinh dưỡng để hai người lao động chính trong nhà không bị kiệt sức.
So với đó, trong thôn có nhiều gia đình không giàu có, đã có người ăn không đủ no hoặc do cơ thể yếu mà xỉu ngay ở ruộng.
Hôm nay đi gửi cơm trưa, Triệu Uyển Thanh tới phía khác tìm Đổng Hiểu Phương, nhét cho cô hai cái bánh bao trắng.
"Đừng để mình bị kiệt sức, sau này chị vẫn muốn nhờ em giặt quần áo cho chị." Cô ép Đổng Hiểu Phương nhận, không được từ chối.
Đổng Hiểu Phương rưng rưng mà nhận lấy hai cái bánh bao trắng.
Nhà cô bé chỉ có cô bé và em trai, cả hai không phải là lao động trai tráng, nhưng vì muốn kiếm công điểm, họ không thể không ra ngoài làm việc.
Cô bé ban đầu tự nguyện xin việc gặt lúa từ Đại đội trưởng, nhưng dù sao thì Đổng Phong Niên vẫn là họ hàng xa của cô bé, trong lòng ông cũng cảm thấy thương chị em họ, vì thế chỉ sắp xếp cho cô bé phơi lúa, còn Đổng Hiểu Binh thì lượm hạt lúa.
Đổng Hiểu Phương không cam lòng, phơi lúa thì làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-60-cam-nham-kich-ban-nu-phu-lam-giau/3945399/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.