Hai lăm năm trước.
Có một nhóm người, cụ thể là vài lão thái thái, ở trong 'nhà' chăm sóc bọn họ.
Phủ trạch nọ rộng lớn, nhưng không có bất kỳ vật trang trí nào, đến cây cối cũng khô cằn gục xuống đất. Không có chút dáng vẻ như có người sinh sống tại đây, u uất hiêu quạnh.
Tương truyền, phủ trạch do một đôi vợ chồng để lại, từ rất lâu rồi, người dân ở đây không còn trông thấy hai người đó sau một đêm lễ hội của kinh thành.
Sau đó, thời thế loạn lạc, không ai thèm quản phủ đó đã bán hay là vật vô chủ, cứ như vậy, có vài khất cái và lão nhân vào ở.
Khi Thác Thiên Yết bắt đầu hình thành trí nhớ, thì hắn đã ở nơi này. Thác Bảo Bình và Thác Bạch Dương đã xuất hiện bên cạnh hắn như một điều tự nhiên nhất. Sau đó là Mã, Xữ, Ngư lần lượt được lão thái thái ôm vào, nói với hắn bọn họ là huynh đệ của nhau, phụ mẫu mất sớm nên gửi tới quan phủ trông nom, thời gian đó chính sách mới được thiết lập lại, quan phủ không còn phận sự nuôi bọn họ nữa, nên cứ đủ tuổi là bị đưa về nhà.
Mà nhà của họ, là phủ trạch hoang vắng này.
Các thái thái cũng dần rời đi, người cuối cùng ở lại, mất vào lúc Thác Thiên Yết vừa lên mười tuổi. Tình cảnh ấy, Thác Thiên Yết như hóa đá giữa mùa hạ, ngồi ngẩn người nhìn lão thái thái nhắm mắt xuôi tay.
Như là trong vô thức cảm nhận được tương lai phía trước, mồ hôi lạnh khắp người Thác Thiên Yết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nhi-thuyet-nhan-sinh/567281/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.