Tư Đồ Song Tử khẽ động, cả cơ thể như vừa được thanh lọc qua một lần, sảng khoái thư thái tới nỗi làm hắn ngơ ra, não bộ không kịp phản hồi lại điều tốt đẹp thế này.
Ánh mặt trời êm dịu rọi qua cửa sổ lớn, báo hiệu cho hắn biết bây giờ đã sáng rồi. Tư Đồ Song Tử có chút chưa quen thuộc, trì độn nghiêng đầu nhìn xung quanh. Sau đó hắn giật bắn mình vì gương mặt Thác Bảo Bình ngay trước chóp mũi hắn.
Tư Đồ Song Tử giật người ra sau, nhưng không thể kéo ra được khoảng cách hắn mong muốn vì đụng phải vách tường sau lưng. Cả hai còn đang đắp cùng một cái chăn, trên người Thác Bảo Bình chỉ có lớp lý y mỏng che đậy. Tư Đồ Song Tử vén chăn, nhìn xuống, không nói nên lời nhìn bàn tay mình giữ chặt tay áo người ta, chắc vì hắn cứ nắm mãi không buông nên Thác Bảo Bình mới phải nằm ngủ luôn trên cái giường này...
Tư Đồ Song Tử cố gắng nhớ lại tối qua đã xảy ra chuyện gì, sau đó bắt được một cảm giác ấm áp vụt qua trong ký ức. Một lát sau, ánh mắt Tư Đồ Song Tử nhìn Thác Bảo Bình đã thiếu đi vài phần lãnh đạm như thường lệ, thay vào đó là một chút không biết làm sao.
Hắn như nhận mệnh nằm yên ổn, cũng vừa miễn cưỡng vừa thỏa ý nhích lại gần nguồn nhiệt tỏa ra trên người Thác Bảo Bình, thật sự rất ấm áp. Nếu bắt hắn phải miêu tả cảm xúc hiện tại của mình thì Tư Đồ Song Tử chỉ có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nhi-thuyet-nhan-sinh/1870237/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.