Chờ liếm khô xong toàn thân Cố Thính Ngữ sắc mặt Bạch Chi Ngao đã ửng đỏ, y nẳm ở bên cạnh Cố Thính Ngữ thở hổn hển.
Ánh trăng mờ nhạt, Bạch Chi Ngao có vẻ có chút hoang mang, y nhìn nam nhân đang ngủ say trước mặt rơi vào trầm tư.
Bạch Chi Ngao không phải là nhân loại, mà y cũng không có những suy nghĩ phức tạp giống như nhân loại.
Ở trong thế giới của Bạch Chi Ngao, thích ghét đều được biểu lộ trực tiếp ra ngoài, y không chế không đựoc muốn thân cận với nam nhân trước mắt này, muốn giữ hắn ở bên người.
“Không nên đi về phía trước…. Đươc chứ?” Bạch Chi Ngao kéo một lọn tóc của Cố Thính Ngữ để đùa bỡn “ Đại thúc, ngươi không biết kẻ chưởng quản cung kế tiếp nguy hiểm cỡ nào đâu… Đừng trách ta không nói cho ngươi đường ra khỏi mê cung này, ta chỉ không muốn ngươi phải chết.”
Bạch Chi Ngao chăm chú ôm Cố Thính Ngữ, nhẹ nhàng nói “Đừng đi nga.”
Một lúc sau, khi sắp đi vào giấc ngủ Bạch Chi Ngao đột nhiên ngồi dậy, khẽ dụi mắt, quay đầu nhìn Cố Thính Ngữ vẫn như cũ nằm bên người, rốt cục mới an tâm mà cười rộ lên “Thực sự là không đi nha…”
———————
Sáng sớm, thái dương vẫn như xa xưa chiếu rọi khắp mặt đất. Cố Thính Ngữ lo lắng chuyển tỉnh, vừa mở mắt đã thấy một đôi ngươi hổ phách đang chăm chú nhìn chằm chằm vào bản thân.
“A” phản xạ bật dậy, cái trán hung hăng cụng vào kẻ đang ngồi xổm trước mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nhi-thanh-thu-cung/2254615/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.