Con ngươi của Bạch Chi Ngao trong bóng đêm lóe ra quang mang, lúc này từ sâu trong rừng cây truyền ra từng đợt âm thanh quỷ dị, thời giam trong khoảng khắc này chậm rãi lắng đọng lại.
Cố Thính Ngữ cắn chặt môi, cái loại cảm giác quen thuộc như thủy triều đang vọt tới, phô thiên cái địa muốn đem hắn nhấn chìm trong sợ hãi.
... Qua thời gian rất lâu sau, rừng cây mới khôi phục sự yên lặng.
“Đại thúc, “ Bạch Chi Ngao kéo tay Cố Thính Ngữ đích thủ: “Bên hồ không an toàn, chúng ta mau mau ly khai khỏi đây thôi.”
Đầu ngón tay Cố Thính Ngữ một mảnh băng lãnh, “Vừa... rồi là cái gì?”
“Du cổ – Một loại sâu sống trong mê cung.” Thấy Cố Thính Ngữ mê hoặc, Bạch Chi Ngao giải thích: “Ở trong Thập nhị cung ngoài các thần thú ra còn có 1 số loài còn lợi hợi hơn, chỉ là chúng nó thường phân tán, cũng không thường xuất hiện”
“Du cổ, lại càng hiếm thấy là một loại mang cả tính công kích như dã thú, ta đã từng cùng nó giao đấu, kết quả thực lực cách xa quá lớn, ta thiếu chút nữa đã bị nó giết.” Thanh âm nhẹ nhàng của Bạch Chi Ngao dần thất lạc quanh quẩn trong rừng: “Ta... Kỳ thực rất vô dụng.”
Bạch Chi Ngao nắm cổ tay Cố Thính Ngữ đi ở phía trước, y giúp Cố Thính Ngữ gạt bỏ những cành cây càng ngày càng rậm rạp, mở ra những bộ phận then chốt trong khu rừng, đi được 1 lúc, y nghe thấy tiếng Cố Thính Ngữ ở phía sau nói “...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nhi-thanh-thu-cung/2254613/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.