Qua cửa sổ sát đất thạt lớn, y ngắm nhìn tia nắng ban mai trên tào nhà hình tháp, nghĩ tới ái nhân từng bước rời xa mình, y lại nghĩ về quá khứ, y muốn ôm chặt láy hắn, nói cho hắn biết y có bao nhiêu muốn giữ hắn ở lại, nói cho khắp vùng đất này, nói cho cả tinh vực xa xôi, nói cho con người chưa bao giờ thuộc về y
… Muốn yêu ngươi.
Rồi lại chẳng biết phải làm sao để yêu ngươi
Tu Nhĩ cuộn mình phía sau rèm cửa sổ, mệt mỏi tái nhợt nhưng vẫn lộ ra sự bình tĩnh không hối hận, Tất cả… sẽ kết thúc đi.
Cửa phòng nhẹ nhàng vang lên ba tiếng, thanh âm quen thuộc của lão quản gia vang lên “Chủ nhân.”
“Hắn tiến vào rồi sao? “Tu Nhĩ bình tĩnh hỏi
“Vâng, thưa chủ nhân.”
“hắn, có còn nói gì nữa không?”
“Không có, thưa chủ nhân.”
“Được rồi, ta muốn ngủ một chút, ngươi cũng đi đi.”
“Muốn ngủ đến chết sao?” Thanh âm của Cố Thính Ngữ đột nhiên từ ngoài cửa truyền đến
Trong phòng vang lên một tiếng động, sau đó là tiếng bước chân đầy bất ổn
“Ba!” cánh cửa thoáng cái đã mở
Tu Nhĩ vẻ mặt khiếp sợ nhìn Cố Thính Ngữ đang dứng trước mặt “Ngươi…Ngươi không phải đã đi rồi sao?”
Cố Thính Ngữ gục đầu xuống, lão quản gia lặng lẽ ly khai
“ta đã đi vào toà nhà hình tháp, chỉ là… sau đó lại quay về.”
“Vì sao phải quay về?” Hô hấp củaTu Nhĩ nghe rất bình ổn. tựa như đang thảo luận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nhi-thanh-thu-cung/2254576/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.