Chương trước
Chương sau
“Ngẩng cái đầu lên, nhắm mắt lại.” Thiếu phụ sau khi chỉnh chu y phục hoàn hảo cho Cố Thính Ngữ thì dẫn hắn tới bàn trang điểm

Thực sự là một chuyện kì quái, thiếu phụ quan sát Cố Thính Ngữ đang nhắm mắt lại: Khuôn mặt này lúc mới gặp gỡ tối đa cũng chỉ có thể đạt tới mức thanh tú mà thôi. Thế nhưng hiện tại, theo thời gian ở chung, thiếu phụ phát hiện gương mặt hắn cư nhiên rất dễ nhìn.

Nước da hắn rất trắng, nhưng không phải cái loại tái nhợt không có huyết sắc. Ngũ quan tuy không có điểm nào kinh diễm, thế nhưng tổ hợp ở cùng một chỗ lại cho cảm giác rất thoải mái. Đặc biệt là lúc vừa rồi khi nam nhân này chuyên chú cứu trị cho cái cây kia, mặc dù biểu hiện vô tình, nhưng khí chất ôn nhu trong người lại toả ra không ngừng.

Ôn nhu… Nhưng cũng là một nam nhân đạm mạc. Thiếu phụ dưới đáy lòng đưa ra kết luận.

“Ngươi muốn làm gì?” Cố Thính Ngữ mở mắt, phát hiện thiếu phụ đang lăng lăng nhìn mình

Thiếu phụ lấy lại tinh thần, hai tròng mắt xinh đẹp lần đầu tiên chăm chú nhìn thẳng, nàng cầm trên bàn trang điểm một cây bút vẽ mi viền vàng, cúi xuống phác hoạ lên gương mặt hắn “ta nói lần nữa Nhắm mắt lại.”

Mấy canh giờ qua đi, Cố Thính Ngữ mới đựoc chấp thuận cho mở mắt, thiếu phụ dùng bản thân mình che cái gương lại, có chút thần bí nở nụ cười, mà nam hài vốn đang chơi đùa ở một bên sau khi nhìn thấy gương mặt hắn, mồm mở lớn, ngón tay chỉ vào hắn nói không ra lời, giống như đang nhìn thấy quỷ.

“Ngươi… Ngươi đã làm gì?” Cố Thính Ngữ muốn nhìn cái gương

“Giờ đã không còn kịp nữa rồi, ngươi mau đi theo ta.” Thiéu phụ kéo kéo hắn “Trứơc khi bình minh lên, ta phải đem ngươi cùng mỹ nhân chân chính hoán đổi, sáng sớm ngày hành hương thứ hai chính là ngày hiến tế cống phẩm.”

Cố Thính Ngữ bị thiếu phụ lôi kéo về phía trước, những vật trang sắc trên người phát ra âm thanh lách cách liên tục “Thánh chủ rốt cuộc là người như thế nào?”

Thiếu phụ đột nhiên quay đầu, đáy mắt tiết lộ thần tình đùa cợt “…KHông ai quen thuộc với hắn hơn ta đâu…”

“Là sao?”

“Mà thôi, hiện tại ta chỉ muốn cùng nhi tử sống yên ổn, có người rơi vào dòng nước chảy mà còn có thể quay đầu, mà cũng có kẻ là thân bất do kỷ…” Thiếu phụ nói những lời mà hắn không hiểu

Ở sâu màn đêm, hai người âm thầm bí mật xuyên qua thành trấn, cuối cùng dừng lại bên đàn tế

Hai người lặng lẽ ngồi chồm hổm ở một chỗ bí mật gần đó, trên tảng đá to lớn ở phía trước, một thiếu nữ lẳng lặng nằm im

Phương đông vừa tảng sáng, thiếu phụ lặng lẽ đến bên cự thạch, dìu thiếu nữ rời khỏi thạch trận

“Cô ta bị làm sao vậy?” Cố Thính Ngữ theo sát phía sau hỏi

“Nàng đã uống cái này,” Thiếu phụ nhặt ở bên đàn tế một cái chai màu xanh nhỏ bằng nắm tay “Ngươi cũng uống đi, rồi nằm ở chỗ này, lập tức sứ giả của thánh điện sẽ tới đưa ngươi đi.”

Cố Thính Ngữ cầm láy cái chai nhỏ, đã đi tới bước này thì không còn đường lùi nữa rồi “ta đã biết, cảm tạ ngươi.”

Uống xong chai thuốc có vị đắng, hắn cảm thấy một trận vựng huyễn, trong cơn mơ mơ màng màng, hắn nghe thấy thanh âm của thiếu phụ “… hãy bảo trọng.”

——————

“Uy uy, có nghe nói chưa, cống phẩm năm nay là một nam nhân đấy.”

“Hắn trông như thế nào?”

“Không biết… Hiện hắn đang nằm trong tẩm cung của thánh chủ… ai, không biết kẻ lần này có sống ót qua một đêm không.”

“… Hư, đừng có nói nữa, cẩn thận kẻo hộ vệ đại nhân nghe thấy…”

Trong tẩm cung hoa lệ, trên chiếc giường tơ vàng thật lớn hé ra một con người đang nằm

Cố Thính Ngữ một thân y phục màu lam nặng nề chìm trong giấc ngủ, không chút nào phát giác ra một nam nhân mang mặt nạ vừa đi vào gian phòng

Namnhân mang mặt nạ lẳng lặng nhìn lên giường, Cố Thính Ngữ đang không hề phòng bị, nhìn đôi môi y tiên diễm cùng đôi mắt nhỏ dài như lưỡi câu, khuôn mặt thanh mị không gì sánh đựơc, người như vậy, cư nhiên lại là một nam nhân.

Namnhân không có kinh động Cố Thính Ngữ, y nhẹ nhàng ngồi bên người hắn, một điểm lại một điểm cởi ra y phục trên bản thân hắn

Khi đầu ngón tay lạng lẽo của y chạm tới da của Cố Thính Ngữ, hắn khẽ rên một tiếng, mắt thấy hắn sẽ tỉnh lại.Namnhân đưa một bụi hoa màu xanh tím tới bên gối của hắn, mùi thơm của hương hoa xông lên, khiến hắn rơi vào hôn mê triệt để.

Rất nhanh, Toàn thân Cố Thính Ngữ đa hoàn toàn bại lộ trước mắt nam nhân, y một bên vuốt, một bên tinh tế đánh giá hắn.

Y lật thân thể Cố Thính Ngữ lại, như là đang nghiên cứu một tác phẩm nghẹ thuật, sau cùng ánh mắt y tập trung tại điểm giữa hai chân hắn.

“…” Hô hấp của nam nhân trong một thoáng liền ngừng lại Nếu như nói gương mặt thanh lệ quyến rũ của Cố Thính Ngữ chỉ là lớp tư sắc bên ngoài, nhưng nam nhân trăm triệu lần lại không nghĩ tới hoa tâm của Cố Thính Ngữ cư nhiên lại kiều diễm như vậy.

Màu da của Cố Thính ngữ vốn là trắng nõn, ở Sát ngược chi cung sau mỗi lần bị Tu Nhĩ xâm phạm, đều đựoc bôi thảo dược, điều này khiến cây cỏ tinh hoa xung quanh cùng huyệt khẩu có một thứ màu sắc tuyệt đẹp

Namnhân nhẹ nhàng đưa tay vào đảo quanh trong huyệt khẩu, kinh ngạc phát giác xúc cảm mềm dẻo cùng co dãn từ làn da của Cố Thính Ngữ

SongMông của Cố Thính Ngữ bị nâng lên cao, mà bản thân hắn lại đang ghé đầu vào giường, hồn nhiên không hề phát giác ra…

Không bao lâu sau, giường lớn bắt đầu lay động theo quy luật, Cố Thính Ngữ cũng theo đó mà phập phồng lắc lư, cái trán tinh xảo cùng gương mặt nhăn lại như đang cực lực nhẫn nại một cái gì đó…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.