Sáng sớm, Cố Thính Ngữ từ trong cảm giác lạnh lẽo tỉnh lại
Ngoài cửa sổ khắp nơi là một mảng tuyết trắng, độ lạnh ở trên đỉnh núi này không khỏi làm hắn đánh một cái rùng mình.
Hắn từ trên chiếc giường lớn đi xuống, nhâấ thời cảm thấy một trận vô lực.
Bộ quần áo thuỷ lam vẫn ở trên người hắn hoàn hảo như lúc ban đầu, trước ngực cũng không có dấu vết kỳ quái gì, thế nhưng hắn lại cảm thấy đau nhức tựa như vừa bị một cái bánh xe lớn nghiến qua.
Đặc biệt là ở mặt sau, cảm nhận rất sâu sắc khiến hắn hầu như vô pháp xuống đất
“đây là làm sao vậy?”
Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, sau đó là 3 thiếu nữ đi vào.
Thấy trên giường là vẻ mặt mờ mịt của Cố Thính ngữ, các thiếu nữ đều đồng dạng lộ ra biểu tình kinh ngạc
“Ngươi… Người còn ở đây sao?”
Cố Thính Ngữ lăng lăng nhìn lại các nàng “Sao?”
Các thiếu nữ từ trong khiếp sợ dần dần bình tĩnh lại, lặng lẽ quay nhìn nhau, sau đó thiếu nữ có vóc dáng cao nhất tính cách cũng tương đối thẳng thắn trong họ quay nhìn Cố Thính Ngữ, nói “Ngươi như thế nào còn chưa có biến mất?”
Thiếu nữ bên cạnh nhìn nàng trách cứ một cái, rồi quay đầu mìm cười giải thích với hắn “Những cống phẩm năm trước sau khi ở chung với thánh chủ một đêm đều biến mất không dấu vết, bọn ta vốn định vào để thu thập lại căn phòng, hiện tại lại thấy ngươi lên tương đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nhi-thanh-thu-cung/2254566/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.