Bà nhìn Trương Tử Kiếm nói: “Nhưng lần này mẹ rất thích tiểu Lôi, con cứ thử cùng con bé xem sao. Duyên phận có cái nào là tuyệt đối với không tuyệt đối đâu, biết đâu ngày nào đó con lại thích thì sao.”
Tất nhiên là Trương Tử Kiếm không đồng ý.
Anh mất nửa ngày võ mồm cũng không khiến mẹ anh lùi bước, hai người mẹ một câu con một câu nói nửa ngày. Loại thời điểm này dĩ nhiên tôi sẽ không nói xen vào, mãi đến khi mẹ anh lái xe đi rồi tôi vẫn chưa bình tĩnh lại được.
***
Sau đó chúng tôi lại thuận lý thành chương lâm vào trạng thái im lặng.
Trương Tử Kiếm không biết nói gì với tôi, anh vừa mới thoát ra khỏi cảm giác khẩn trương lúc trước giờ lại quay về như cũ.
Tôi biết lúc này anh rất xấu hổ, cũng không muốn làm khó anh, tôi cười một tiếng đụng vào vai anh, nói: “Bị dọa ngốc rồi hả? Có tỉnh lại được không? Định đi mua đồ tiếp hay về nhà? Có phải cảm thấy như yêu sớm bị ba mẹ phát hiện đúng không?”
Anh thấy tôi không truy cứu thì nhẹ nhàng thở ra, sụp bả vai xuống nói với tôi: “nếu em không giận thì mình đi mua tiếp, nếu em giận thì mình về nhà anh mới dễ dỗ em.”
Tôi cười nói: “Dỗ cái lông à, may cho anh là em không giận, đừng lo nữa.”
Anh cầm tay tôi, “Bé cưng em không biết đâu, lúc anh quẹt thẻ kí tên cảm thấy có người đứng sau anh, nhưng anh không để ý, đến lúc quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-ngu-nien-chi-duong/3281780/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.